Tô Mộc Nghiên thông minh xinh đẹp hơn nhiều so với dự đoán của Cảnh Tư, mà quan trọng hơn là, nàng yêu Cảnh Phong nhiều hơn so với dự đoán của Cảnh Tư.
Từng chữ sắc bén từng câu tàn nhẫn, thật giả lẫn lộn thị phi khó phân, Cảnh Tư chỉ cần đôi câu ngắn gọn thì đã đánh cho Tô Mộc Nghiên toàn quân tan rã. Những thứ như lòng tin, tối kỵ nhất chính là nghi ngờ lặp đi lặp lại.
Tô Mộc Nghiên đa phần im lặng, nàng và Cảnh Tư ngồi đối diện cách một bàn trà, nghe Cảnh Tư kể chuyện, vẻ mặt nàng đầu tiên là kinh hoàng, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng biến thành bi thương.
Đến khi Cảnh Tư nhìn thấy Tô Mộc Nghiên toàn thân lảo đảo sắp ngã rời khỏi trà lầu, nàng thoáng giật mình, dường như trong bóng dáng ấy, nàng nhìn thấy bản thân mình nhiều năm về trước.
Vỡ tan, bi thương, hận không thể thoát khỏi vận mệnh bị người đùa giỡn trong tay, nhưng đối diện với sự đùa giỡn của số mệnh, các nàng lại nhỏ bé như vậy đó. Cho dù có cố gắng vùng vẫy, vẫn trốn không thoát, không thể tránh khỏi, chỉ có chấp nhận.
Bóng dáng bi thương nhưng quật cường ấy khiến lòng Cảnh Tư có hơi nặng nề, trong mắt nàng chợt lóe lên một chút bất đắc dĩ, nhưng nhanh chóng bình thản trở lại.
Đó chính là người phụ nữ Cảnh Phong yêu. Có lẽ, hôm nay nói chuyện với nhau, nàng đã phần nào hiểu được lý do Cảnh Phong yêu sâu sắc cô gái này.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, khí trời càng thêm lạnh. Cảnh Tư ngồi lặng im, nàng ngắm nhìn thời tiết ướt đẫm bên ngoài, chẳng biết thế nào, cả buổi tâm tư cũng không dao động, đột nhiên ngay giây phút này, nàng có hơi do dự.
"Đại tiểu thư." Cảnh Tư hoàn hồn, nghe Đinh Bành gọi mình, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt, hơi nghiêng đầu hướng về phía Đinh Bành. "Vừa mới nhận được tin, nói tổng tài tập đoàn Tiêu thị đã nghe phong phanh, đang chuẩn bị về nước." Đinh Bành nói xong, thấy Cảnh Tư nhíu mày nghi hoặc, nói rõ: "Hình như là vì chuyện của tam tiểu thư và Tô tiểu thư..."
'Bang'
Tay Cảnh Tư ngừng một chút, mày nhíu càng chặt, bực bội khó chịu ném mạnh chiếc muỗng trong tay.
Tiêu Linh, cô căn bản không nên trở về, rõ ràng cô biết điều đó. Nghĩ, trong lòng Cảnh Tư buồn bực đau đớn, đứng dậy rời khỏi trà lầu.
Ngồi vào trong xe, nàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Linh, nhưng cứ như đoán trước được Cảnh Tư sẽ làm thế, di động của Tiêu Linh vẫn trong tình trạng tắt máy. Cảnh Tư chuyển qua gọi đến công ty Tiêu Linh ở nước ngoài, thu ký vẫn nói những câu thoại chuẩn bị sẵn như trước, khách khí lễ phép đánh Thái Cực với Cảnh Tư, từ đầu tới cuối vẫn không lộ ra tin tức boss nhà mình.
Cúp máy, Cảnh Tư mệt mỏi xoa trán, nàng biết một khi Tiêu Linh đã muốn làm việc gì đó, thì nếu không đạt mục đích cô sẽ không ngừng tay. Mà hết lần này đến lần khác, không cần nghi ngờ, bản tính gian xảo của hồ ly vẫn sẽ lộ ra, trừ khi chính cô cam tâm tình nguyện dừng tay, bằng không cũng không ai có đủ bản lĩnh ngăn cản cô.
"Đại tiểu thư đang đau đầu vì chuyện Tiêu tổng?" Đinh Bành ngồi bên ghế phó lái, nhìn Cảnh Tư im lặng mím môi, không nhịn được lắm lời: "Nếu đại tiểu thư không muốn Tiêu tổng trở về, vậy chúng ta bên này có lẽ có thể..."
Nếu thật sự đơn giản vậy thì tốt rồi. Cảnh Tư nghĩ, thở dài, nàng ngắt lời Đinh Bành, nói: "Vô dụng." Chuyện Tiêu Linh đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, trong lòng nàng biết rõ.
Nửa tháng sau, tuy Cảnh Tư hay tin Tiêu Linh đã về nước, nhưng vẫn không thấy cô có động tĩnh gì và cũng không lộ diện, tất cả mọi người đều đoán lần về nước này chỉ là trùng hợp, nhưng Cảnh Tư biết, chẳng qua Tiêu Linh chỉ tạm thời án binh bất động mà thôi.
Nhưng thật không ngờ, hôm gặp lại Tiêu Linh, chính là ở bên ngoài khách sạn mà Tô gia tổ chức tiệc. Khi nàng nghe tin Cảnh Phong và Kỷ Ninh Lan lén lút gặp mặt thì chạy đến, vừa xuống xe ở cửa khách sạn, đúng lúc bắt gặp Tiêu Linh đang nhét Tô Mộc Nghiên vào xe mình.
Tô Mộc Nghiên tóc xoăn dài xõa trên vai, trên người còn khoác áo khoác của Tiêu Linh, nàng bị Tiêu Linh nhét vào trong xe, Tiêu Linh quyến rũ cúi đầu dặn dò nàng một câu, sau đó kêu tài xế khóa trái cửa xe, rồi mới đi đến đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Tư.
Cảnh Tư vẫn luôn nhớ rõ đêm đó gương mặt Tiêu Linh được bao phủ bởi khói mù, đẹp đến mê hồn, đẹp muốn giết người. Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, trước chất vấn của Cảnh Tư, cô hút mạnh một hơi, đến khi cô quay đầu nhìn Cảnh Tư lần nữa, mắt cười nhìn nàng chăm chú đầy thâm thúy, Cảnh Tư chỉ cảm thấy ánh mắt đó như cơn lốc xoáy, cuốn lấy nàng thật chặt, khó mà tránh thoát.
"Còn chưa hiểu hả, người phụ nữ ngốc nghếch không thú vị lại thích giả vờ đứng đắn này, không phải tôi bảo vệ Tô Mộc Nghiên, tôi đang bảo vệ cô." Ánh mắt Tiêu Linh ngay giờ phút này sáng lên khiến người kinh ngạc, thậm chí còn sáng hơn ánh lửa trên điếu thuốc. "Nếu đây là cô muốn, nếu cô muốn chỉ là một thứ gì đó nông cạn như Cảnh thị, vậy thì tôi sẽ giúp cô đạt được nó."
Cảnh Tư lạnh lùng nghiêng đầu đi, bởi vậy không ai thấy được đôi mắt luôn kiêu ngạo của nàng tràn đầy sơ hở, cũng không ai biết được tận đáy lòng nàng ngay giờ phút này khẽ lay động. Nàng chỉ có thể lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của Tiêu Linh, hy vọng dùng cách này có thể khiến Tiêu Linh đánh mất ý niệm đó trong đầu, hoặc giận nàng lạnh lùng mà dừng tay.
Nhưng tất cả mong muốn trong suy nghĩ của Cảnh Tư đều không xảy ra, có thể mấy năm nay nàng luôn đối xử lạnh lùng với Tiêu Linh như thế, nên Tiêu Linh đã quen rồi, cô chỉ nhìn nàng vô cùng nghiêm túc mà dịu dàng, để cho nàng được một lần sống vì bản thân mình, không phải sống vì Cảnh gia.
Lời nói của Tiêu Linhn khiến Cảnh Tư dao động thật lớn, rất lớn, Cảnh Tư chỉ lặng im đưa lưng về phía Tiêu Linh, nghe tiếng xe cô cùng Tô Mộc Nghiên rời đi, nhưng không ngăn lại.
Đêm lạnh như nước. Cảnh Tư