Lúc Tiêu Linh trở lại Tiêu gia, là đã gần mười giờ tối.
Sau khi Cảnh Tư dùng cơm tối xong thì vẫn ở lại phòng khách, đuổi người làm vào trong, Cảnh Tư ngồi một mình trên sô pha rộng lớn, ngọn đèn mờ nhạt đánh lên tấm lưng gầy yếu của nàng, chiếu lên ánh sáng mỏi mệt. Một tay nàng chống đầu, một tay cầm sách, im lặng lật xem, nghe âm thanh Tiêu Linh mở cửa vào, Cảnh Tư cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu nhìn vào trang giấy ố vàng. Trong yên lặng, nàng cảm giác được Tiêu Linh đổi giày ở huyền quan, sau đó đi thẳng đến bên cạnh nàng, ngồi xuống ghế sô pha đơn.
Hình ảnh Cảnh Tư ngồi chờ ở phòng khách thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu ấm áp, bởi vì trong lòng Tiêu Linh hiểu rõ, mục đích Cảnh Tư chờ cô trở về chỉ có một, đó là muốn hỏi lý do cô đột nhiên ra ngoài. Cảnh Tư vốn là người thông minh, có rất nhiều chuyện cho dù Tiêu Linh muốn giấu, cũng không trốn thoát phát hiện nhạy bén của Cảnh Tư.
"Tôi đói bụng." Không đợi Cảnh Tư nói chuyện, Tiêu Linh đã lên tiếng trước.
Lúc này Cảnh Tư mới gấp sách lại, lạnh nhạt nói: "Má Trần có để cơm tối cho cô."
"Không." Tiêu Linh cự tuyệt, sau đó vuốt tóc, đùa giỡn vô lại, "Tôi muốn em nấu cho tôi ăn."
Lời Tiêu Linh nói nghe thoáng qua thật giống như chuyện 'ngàn lẻ một đêm', Cảnh Tư khẽ hít một hơi, nhưng không từ chối ngay. Nàng mấp máy môi, dưới ánh đèn hiện lên vẻ mặt có chút lúng túng ngượng ngùng, đầu xoay ngược hướng với Tiêu Linh, lạnh lùng trả lời: "Tôi sẽ không nấu."
Lời nói thẳng thắn lạnh lùng của Cảnh Tư khiến Tiêu Linh bật cười, cô nghiêng đầu quan sát Cảnh Tư, ánh mắt có chút thổn thức: "Cảnh Tư, cho dù đã nhiều năm trôi qua, vậy mà em vẫn giữ dáng vẻ này." Thật ra không có cái gì thay đổi, tuy thời gian ngăn cách hai người, nhưng những thứ vốn thuộc về hai người, không ai có thể lấy đi được.
Tiêu Linh cảm thán rơi vào tai Cảnh Tư khiến nàng cảm thấy có chút phiền nhiễu, nàng không nói lời nào, chỉ đặt quyển sách trong tay xuống, ánh mắt nhìn xa xăm, một mảnh yên lặng.
"Theo tôi lên lầu một chút, tôi có chuyện muốn nói với em." Đáng tiếc Tiêu Linh cũng không phải là kẻ địch có thể bị sự im lặng đánh ngã, Cảnh Tư không nói lời nào, cô đứng dậy lên tiếng. Thấy Cảnh Tư nhìn cô với ánh mắt cảnh giác, cả người vẫn lạnh lùng dựa vào sô pha, khóe miệng Tiêu Linh nhếch lên trông thật mê người, cười nhẹ, nói: "Yên tâm, nếu sau khi nói chuyện xong em còn muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không cản em."
Cảnh Tư giật mình, sâu sắc nhìn lại Tiêu Linh, không rõ những lời này của Tiêu Linh rốt cuộc là thật hay giả, càng mơ hồ không rõ giờ phút này tâm trạng nàng rốt cuộc là cảm thấy giải thoát hay sụp đổ. Rõ ràng lý trí không lúc nào không cảnh báo mình, rằng phải cách xa Tiêu Linh một chút, xa thêm chút nữa, nhưng trong tiềm thức lại ngầm chấp nhận và hưởng thụ Tiêu Linh chiếm đoạt nàng, Tiêu Linh ép buộc, giữ lại nàng. Hành động trong tiềm thức của nàng đã hoàn toàn triệt để bán đứng tâm tư nàng, làm cho nàng ở trước mặt Tiêu Linh tiến không được mà lùi cũng không xong.
Bóng dáng Tiêu Linh khuất trong bóng tối ở chỗ rẽ lên lầu, lúc này Cảnh Tư mới yên lặng đứng lên, đi theo cô. Theo Tiêu Linh đi vào phòng ngủ, Cảnh Tư ngước mắt thấy Tiêu Linh kéo bức màn cửa sổ ra, bóng đêm phía trước liền lẻn vào tầm mắt, tràn đầy vắng lặng trong đôi mắt.
"Tôi vừa đi gặp chồng sắp cưới của em, Alan." Tiêu Linh nghiêng người tựa bên cửa sổ, cô ôm cánh tay đứng đối diện với bầu trời đêm thăm thẳm, để lộ nửa khuôn mặt bình thản đến lạ thường, lời nói ra nghe cực kỳ bình tĩnh. Cô nói xong, lúc này mới ngoảnh đầu đảo qua vẻ mặt trong nháy mắt trở nên yên lặng của Cảnh Tư, nhíu mày, yên lặng cong lên khóe miệng, nói: "Anh ta đột nhiên hẹn gặp tôi, chẳng lẽ em không tò mò chúng tôi đã nói gì sao?"
Cái tên Alan giống như phòng tuyến cuối cùng trong lòng Cảnh Tư, nghe Tiêu Linh nhắc đến mà từ từ nứt toạc, tất cả nỗi lòng dường như muốn phơi bày ra, muốn giấu cũng không thể.
Cảm giác này thật sự quá tệ, Cảnh Tư bất động thanh sắc hít sâu một hơi, vẻ mặt bình thản đang dần tan rã. "Sau đó thì sao?"
"Nói thật, tôi có chút giận." Tiêu Linh vừa đứng thẳng dậy vừa chậm rãi nói, chỉ một hành động vô ý, liền khiến tâm Cảnh Tư hơi nhấc lên, cảm giác không yên trước khí thế vô tình toát ra của Tiêu Linh, Tiêu Linh nói cô giận, đó không phải chỉ là một lời nói suông. "Cảnh Tư, từ trước đến nay em luôn thành thật với người khác, cớ sao lại không chịu nói với tôi một câu thật lòng?"
Tiêu Linh nâng bước, đi về phía Cảnh Tư. Gặp dáng vẻ Tiêu Linh từ từ đi đến, Cảnh Tư chỉ im lặng nghiêng đầu đi, tránh đi khỏi tầm mắt cảnh tượng quá mức áp bức nàng, thủy chung không chịu nói lời nào.
Cảnh Tư không muốn lừa bất kỳ người nào, cũng càng không lừa được bản thân mình, từ sau khi Tiêu Linh đi rồi, nàng rất rõ ràng trong lòng mình đã mất đi cái gì đó, ngoại trừ Tiêu Linh, không ai có thể tìm được trở về tình cảm mà nàng đã mất đi. Cho nên ban đầu khi Alan theo đuổi nàng, nàng liền thản nhiên nói với anh ta, trong tim nàng ẩn giấu một người, để nàng vừa yêu lại vừa đau, nhưng hận không nổi. Nàng định để Alan biết tâm tư nàng, có lẽ sẽ không vui, xem như từ bỏ thì cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc, đáng tiếc Alan vẫn yêu nàng như cũ, chưa bao giờ nói gì.
Xuất thần một lát, Tiêu Linh bước đến bên người Cảnh Tư, cảm giác áp bức đột nhiên tới gần làm Cảnh Tư theo