Khi Cảnh Tư tỉnh dậy, phát hiện toàn thân mình đang lõa lồ dựa vào người Tiêu Linh, nàng hoảng hồn, nháy mắt tỉnh cả ngủ. Còn may là Tiêu Linh đang ngủ say, bằng không nhìn bộ dạng hoảng hốt của nàng, phỏng chừng sẽ chọc ghẹo nàng.
Đêm qua cuồng hoan quả thật không giống như chuyện buông thả mà Cảnh Tư có thể làm được, giờ nàng nhớ lại, mới cảm thấy thật điên cuồng. Nghĩ vậy, Cảnh Tư nghiêng người muốn rời giường, nhưng khi tầm mắt nàng nhìn đến gương mặt đang say ngủ của Tiêu Linh, lại đột nhiên loạn nhịp, cả người bất động.
Tiêu Linh ngủ say bớt đi một chút quyến rũ và cường thế của mọi ngày, trông xinh đẹp mà vô hại, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng đều xinh đẹp cực kỳ. Cảnh Tư chưa từng gặp qua người phụ nữ nào đẹp hơn Tiêu Linh, có lẽ có, nhưng tiếc rằng cốt cách tao nhã và ý vị đó, không một ai sánh bằng. (Đại tỷ, tỷ háo sắc quá, tỷ khen 10 năm nay rồi đó!)
Ngẫm lại nàng đã lẩn quẩn mấy năm nay, cũng từng buông tay, từng đau khổ, từng vật vã, nhưng cuối cùng vẫn trốn không thoát vòng tay của Tiêu Linh. Nếu đây là ý trời, đã chẳng phải là người, cuối cùng trong cái cuối cùng, hay là cứ đổ tội hai người cam tâm tình nguyện trầm luân đi.
Thu lại ánh mắt đang mải miết nhìn Tiêu Linh, Cảnh Tư đứng dậy xuống giường, rõ ràng động tác cố ý thật nhẹ nhàng, không ngờ vẫn làm Tiêu Linh đang ngủ mơ thức dậy.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Tiêu Linh còn buồn ngủ nhìn đồng hồ báo thức bên giường, chỉ mới tám, chín giờ sáng, hiển nhiên còn chưa đến giờ mọi ngày cô thức dậy.
Lúc này Cảnh Tư đã mặc áo tắm vào, nghe Tiêu Linh hỏi, nàng nghiêng đầu nói: "Cô ngủ thêm một lát đi."
Nếu đã bị đánh thức, đương nhiên Tiêu Linh cũng không muốn ngủ tiếp, cô chống đầu nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của Cảnh Tư lộ ra bên dưới áo tắm, giơ tay ngoắc nàng, chất giọng mới sáng ngủ dậy nghe khàn khàn, càng thêm gợi cảm. "Lại đây."
Đoán được lúc này Tiêu Linh kêu mình qua thì cũng không có chuyện gì quan trọng, Cảnh Tư mặt không đổi sắc im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Linh mấy giây, không chịu nổi nụ cười quyến rũ nơi khóe miệng cô, thản nhiên nghe lời cô đi lại sát bên giường.
Cảnh Tư vừa đến gần, Tiêu Linh lập tức lanh mắt lẹ tay kéo nàng ngã ngồi lên giường, không đợi Cảnh Tư kịp lên tiếng ngăn cản, Tiêu Linh đã từ sau lưng ôm nàng, cơ thể dán sát vào người nàng, từ từ bao bọc lấy nàng từ phía sau. Hơi ấm xuyên qua hai cơ thể đang dán chặt vào nhau truyền lại, lòng Cảnh Tư chỉ vì cái ôm này mà mềm nhũn, nàng cảm giác được môi Tiêu Linh tiến đến bên tai mình, thấp giọng nói: "Em có còn nhớ không, ngày xưa khi chúng ta ở bên nhau, mỗi sáng thức dậy tôi đều ôm em như thế này, sau đó em còn đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi nữa."
Trí nhớ vĩnh viễn thứ khiến người ta hồi tưởng, Cảnh Tư theo lời Tiêu Linh mà nhớ lại cảnh tượng năm ấy, thờ ơ nói: "Sau khi rời khỏi cô, tôi không còn làm chuyện nhàm chán đó nữa."
Tiêu Linh ngậm vành tai tinh tế của Cảnh Tư vào miệng, nghe Cảnh Tư nói vậy, đôi mắt cô rực sáng, cười đầy thâm ý: "Nghe giống như em đang gián tiếp biểu đạt tôi là độc nhất vô nhị với em."
Nhẹ tránh khỏi vòng tay của Tiêu Linh, Cảnh Tư chỉnh lại áo tắm đang lỏng lẻo, hờ hững nói: "Cô sai rồi, tôi chỉ cảm thấy phế vật giống như cô ngay cả bản thân mình cũng lo không xong, tôi không cần mà thôi."
Lời nói lạnh lùng Cảnh Tư chỉ đổi lấy nụ cười nhạt của Tiêu Linh, cô thuận thế nằm trở về giường, khuỷu tay chống đầu như cũ, một bộ dạng hồng nhan họa thủy. "Nhưng cục cưng ơi, tôi đói rồi."
"Giờ này chắc má Trần đã dậy rồi." Cảnh Tư bất động thanh sắc nhìn đồng hồ, cự tuyệt không lưu tình.
Tiêu Linh vuốt tóc, khẽ cười nói: "Má Trần cũng đâu phải cục cưng của tôi."
Trên thế giới này vĩnh viễn không thể nói đạo lý với Tiêu Linh, bởi vì suy nghĩ của cô ấy căn bản chính là hình tròn, mặc kệ cô lượn lách thế nào với cô ấy, cuối cùng cô ấy đều có thể chỉ vài ba câu đem cô lượn về điểm ban đầu.
Mắt lạnh đảo qua Tiêu Linh, Cảnh Tư trầm mặc hai giây, cuối cùng xoay người ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Tiêu Linh lười biếng nằm trên giường với nụ cười tản mạn trên mặt.
Mặc dù Cảnh Tư đã có một khoảng thời gian ở nước ngoài, nhưng bị ảnh hưởng lâu ngày của Cảnh lão gia, nàng cảm thấy không mấy hứng thú với ẩm thực nước ngoài, cho nên làm bữa sáng tự nhiên cũng là những món Trung quy củ đơn giản.
Lúc làm xong bữa sáng thì Tiêu Linh đã rửa mặt xong ngồi xuống trước bàn ăn, Cảnh Tư bưng bữa sáng đặt trước mặt Tiêu Linh, còn nàng thì để má Trần múc một chén cháo trắng cho mình, ăn bữa sáng má Trần đã chuẩn bị sẵn.
Tính cách Cảnh Tư vốn là như vậy, bề ngoài luôn lộ ra bộ dạng lạnh lùng nói năng thận trọng, nhưng nội tâm thì ôn nhu như nước, vì lẽ đó, có rất ít người có thể chân chính nhìn thấy được sự nhiệt tình ẩn giấu dưới núi băng, cũng không mấy người có thể có được nàng, ngoại trừ Tiêu Linh.
"Ăn sáng xong, tôi phải về nhà." Cảnh Tư ăn cháo, rõ ràng hiếm khi được dịp ấm áp, nhưng nàng vẫn cứ không duy trì được lâu. Nàng nói xong, im lặng một lúc, bất giác thêm một câu: "Rời Cảnh gia mấy ngày nay, chắc chú Cảnh rất lo lắng cho tôi."
Tiêu Linh đã đoán trước, nên cũng không có bao nhiêu kinh ngạc và bất mãn, cô chỉ cười nói: "Về phía chú Cảnh tôi đã kêu Cảnh Phong báo với ông ấy rồi, em không cần lo lắng."
Nghe Tiêu Linh nhắc đến Cảnh Phong, Cảnh Tư hơi nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt vào, không nhắc đến nữa, chỉ mở miệng nói: "Tôi có thể không trở về Cảnh gia, nhưng cô rời Tiêu thị lâu như vậy, không thể không trở về."
Tiêu Linh nhíu mày, cười đến xinh đẹp quyến rũ, "Nếu tôi vừa đi khỏi, em liền nhân cơ hội chạy thoát thì làm sao đây?"
Cảnh Tư thản nhiên liếc Tiêu Linh một cái, lười đấu võ mồm với cô, chỉ nghiêm mặt nói: "Sẽ không." Nói xong, Cảnh Tư nghiêng đầu nhìn Tiêu Linh, giọng nàng trầm xuống, không còn thờ ơ lạnh lùng băng giá, mà lộ ra một chút nghiêm túc và mềm mại. "Nếu hôm qua tôi đã không đi, vậy thì tôi cũng sẽ không đi nữa."
Cảnh Tư là người trọng lời hứa, nàng khinh thường kẻ nói dối, phàm là những lời nàng đã nói ra miệng, thì chưa bao giờ nuốt lời. Mà đúng là vì Tiêu Linh rất hiểu điểm này ở Cảnh Tư, nên khi nghe câu nói ngắn gọn lại mang ý nghĩa sâu sắc thế này, dù là người luôn mặt không biến sắc như Tiêu Linh, cũng không tránh khỏi giật mình.
Tính Tiêu Linh luôn tùy hứng lại không đứng đắn, cảm giác giật mình hốt hoảng này vẫn là lần đầu tiên nếm trải, nghĩ vậy, cô kiềm chế tâm trạng háo hức, trêu chọc nàng: "Nếu em làm không được, tôi sẽ cười nhạo em."
"Tôi hứa với cô, đời này trừ khi chính cô mở miệng kêu tôi đi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô nữa." Ánh mắt Cảnh Tư dừng trên gương mặt Tiêu Linh, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khóe miệng gợi lên nụ cười điềm đạm.
"Xì~." Bất kỳ lời nói nào dường như đều không cách