Chương 2: Ban đầu, sẽ luôn có một người chủ động.
Chúng ta biết nhau bao lâu rồi?
“Tô Mộc Nghiên, không nên hỏi vấn đề không có tính xây dựng như vậy.” Cảnh Phong mệt muốn chết, nghe Tô Mộc Nghiên nói xong, mí mắt cũng lười động đậy.
Gần đây hội nghị trong công ty khá nhiều, công việc mỗi ngày đều xếp đến đầy kín, Cảnh Phong thật sự một mình làm quá nhiều việc. Ngay thời điểm này, Tô đại tiểu thư không có việc gì còn “tốt bụng” muốn cô làm thêm việc tiêu khiển ngoài giờ, không đến khi cô sức cạn lực kiệt cũng không dễ dàng buông tha cho cô.
Nói tóm lại, Tô Mộc Nghiên thật đúng là kẻ làm chủ biết tận dụng triệt để mà. Nếu xét về thuộc tính, Tô Mộc Nghiên nhất định là chủng tộc quỷ hút máu, không hút khô máu nhân viên thì tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Cảnh Phong oán hận nghĩ, tuy nhiên cũng không nói ra. Với tính cách của Tô Mộc Nghiên, nhiều lời oán hận vào tai của nàng đều như là đang ca ngợi, trong lòng nàng vốn không tồn tại được nửa phần thiện lương.
Cho nên Cảnh Phong mới miễn cưỡng phải cắt ngang lúc dục vọng Tô Mộc Nghiên đang cao trào, hy vọng như vậy mới làm nàng dừng lại.
Nhưng thực tế là Tô Mộc Nghiên dù có không hiểu căn bản cũng sẽ không vì chuyện đó mà nghĩ ngợi nhiều.
Nàng chỉ nằm trên giường, tay sờ sờ cằm, nói: “Tật xấu này của cô khi nào mới có thể sửa đây?”
Ứng phó Tô Mộc Nghiên một chút thật ra cũng có thể, nhưng Cảnh Phong cố tình không thỏa mãn nàng, trừ khi nàng lên tiếng, bằng không Cảnh Phong sẽ không theo suy nghĩ của nàng mà làm, cho dù là cô hiểu nhưng tuyệt đối cũng không làm.
Năm năm này, mỗi lần nhìn Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên đều có một loại ảo giác, phảng phất giữa hai người, trong những năm gần đây, căn bản vốn không có gì thay đổi.
Nhưng không thay đổi đều là biểu hiện của sự giả dối, Tô Mộc Nghiên hiểu điều đó.
Hai người cũng không còn là chính mình của năm đó.
“Lúc mới biết cô, cô so với bây giờ thú vị hơn nhiều.”
Tô Mộc Nghiên nhớ lại, nói chuyện cũng nhỏ tiếng hơn.
Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Phong. Cảnh Phong mới gội đầu, sờ sờ trong tay cảm giác tóc còn ẩm ướt. Tô Mộc Nghiên đột nhiên muốn chơi đùa, nhích qua gối đầu trên vai Cảnh Phong thưởng thức tóc của cô, không muốn dậy.
Cảnh Phong nghe vậy “hừ” một tiếng, lắc đầu bất mãn, muốn lấy ngón tay đang đùa nghịch quấn trên tóc mình ra, miễn cưỡng nói: “Khi đó cô cũng như bây giờ đều không đáng yêu.”
Không đáng yêu?
Tô Mộc Nghiên cau mày, bất mãn túm lấy tóc Cảnh Phong, “Tôi không đáng yêu chỗ nào?”
Thật ra nếu đổi lại là người ngoài, người ta đánh giá mình thế nào, chắc nàng sẽ không chút cau mày, nhưng đây là từ miệng Cảnh Phong nói ra, Tô Mộc Nghiên nghe xong thật thấy mất hứng.
Cho xin đi, Tô Mộc Nghiên nàng làm sao lại có thể không đáng yêu.
Được rồi. Tô Mộc Nghiên thầm suy tính ưu khuyết điểm của mình, không thể không thừa nhận mình thật không có gì đáng để người ta gọi là đáng yêu, nhưng cho dù là vậy, cũng không tới lượt Cảnh Phong đánh giá mình.
So với cái tính nói chuyện lạnh nhạt đến chết của Cảnh Phong, nàng cũng cho qua, so với Cảnh Phong phải đáng yêu hơn không!
Âm thầm so sánh, Tô Mộc Nghiên cảm thấy nàng chất vấn Cảnh Phong như vậy là hợp tình hợp lý rồi.
Cảnh Phong xê dịch cơ thể, cách xa Tô Mộc Nghiên một chút, căn bản cũng không định quan tâm Tô Mộc Nghiên.
Tóc bị giữ trong tay người khác, Cảnh Phong nhích ra một chút khoảng cách, vốn cũng không định di chuyển. Cô đảo mắt, tự biết trốn không thoát, không thể làm gì hơn là nhìn Tô Mộc Nghiên, mỉm cười nói: “kéo tóc người khác cả buổi, còn bắt người ta khen mình đáng yêu?”
Tà Cảnh Phong liếc mắt một cái, Tô Mộc Nghiên buông lỏng tay ra. Sau đó, nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười.
“Cảnh Phong, hay là cô đi cắt tóc đi?” Nói xong, Tô Mộc Nghiên biết có gì đó không ổn, “Giống với năm năm trước, lúc tôi vừa gặp cô đó.”
Lúc gặp nhau, Cảnh Phong vừa tốt nghiệp, tới Thụy An tìm việc làm, đến phỏng vấn cùng với cô lúc đó có hơn ba mươi người. Mà khi đó Tô Mộc Nghiên vừa du học về, theo sự sắp xếp của cha đến Thuy An làm việc.
Là công ty bất động sản nổi tiếng trong nước, lúc Tô Mộc Nghiên mới đến đối với công việc cảm thấy vô cùng xa lạ.
Tuy tuổi còn trẻ mà có thể vào làm việc ở phòng Nhân sự, dĩ nhiên là dựa vào hào quang của cha nàng, nhưng nếu không muốn lời ra tiếng vào, thì mọi chuyện trong công ty đều phải tự mình tận lực. Phỏng vấn người mới là việc đầu tiên Tô Mộc Nghiên làm.
Ban đầu phòng Nhân sự tỉ mỉ chọn ra ba mươi người phỏng vấn, sàng lọc đến cuối cùng chọn ra tám người vào vòng phỏng vấn tiếp theo. Mà đây là vòng khảo hạch cuối cùng, chắc chắn là phải đến tay Tô Mộc Nghiên.
Cảnh Phong, là ở đây gặp mặt.
Người đầu tiên Tô Mộc Nghiên phỏng vấn, chính là Cảnh Phong.
Cho đến nay, Tô Mộc Nghiên vẫn khó nói được cảm giác lúc mới gặp Cảnh Phong.
Tóc đen ngắn, khuôn mặt rất xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn lộ ra nét cứng cỏi. Cảnh Phong ngồi đó, vẻ mặt trầm tĩnh, làm cho người khác không nhìn thấy một chút khẩn trương nào khi tiếp nhận phỏng vấn. Tô Mộc Nghiên đánh giá cô một hồi, thấy hai bàn tay cô nắm lại, biết cô đang che giấu cảm xúc của mình. Tô Mộc Nghiên cũng không có biểu hiện gì ra mặt, cùng với Cảnh Phong nói chuyện.
Đi theo xem cha xử lý công việc, tham gia các tiệc rượu, hơn nữa còn trải qua cuộc sống ở nước ngoài một mình, Tô Mộc Nghiên biết thế nào là thể hiện bản thân cũng hiểu được thế nào là che giấu nhuệ khí của mình. Chỉ cần thấy nàng có thể trong vài năm ngắn ngủi ngồi lên vị trí Tổng giám đốc, đó chính là minh chứng tốt nhất. Mà khi đó mới vào làm, đối mặt với các ứng viên phỏng vấn, khó tránh có chút mới lạ.
Cảnh Phong ngày ấy, tuy rằng không thể bình tĩnh như hiện tại, nhưng so với Tô Mộc Nghiên lúc đó đã thong dong tự nhiên hơn rất nhiều.
Đối mặt với vấn đề Tô Mộc Nghiên đưa ra, cô đều trả lời lưu loát, năng lực ứng biến khiến Tô Mộc Nghiên cảm thấy không bằng.
Qua mấy vấn đề, dường như trong nháy mắt đã nhìn trúng cô, thưởng thức thái độ xử sự của cô, thích vẻ mặt vân