Chương 3: Như vậy cô chính là người của tôi.
“Tôi đã nói rất nhiều lần, không phải chuyện gì giám đốc Cảnh cũng phải xử lý thay cô, tôi mời cô về đây không phải để ăn cơm, chuyện gì cũng giao cho giám đốc Cảnh quyết định vậy cô không cần làm gì hết à?” Tô Mộc Nghiên đan hai tay vào nhau ngồi trước bàn làm việc nhìn giám đốc phòng Kế hoạch đứng trước mặt mình, gương mặt thanh tú xinh đẹp khẽ nhếch mày, thái độ nghiêm nghị khí thế khiến người đối diện phải cúi đầu.
Lại còn đến đây tố cáo.
Thư ký vừa đưa cà phê đến, Tô Mộc Nghiên nhấp một chút cà phê, rồi nhìn nhìn đồng hồ trên tường.
Cảnh Phong tối hôm qua mới xin nghỉ nên giám đốc phòng Kế hoạch nói không thấy Cảnh Phong cũng không có gì lạ. Nhưng nàng không nghĩ đến cùng lắm Cảnh Phong chỉ mới nửa ngày không đến công ty thôi mà lập tức có người nhiều chuyện đến đây nói huyên thuyên rồi.
Đừng nói trước đó Cảnh Phong có xin phép mình nghỉ, cho dù không báo, Tô Mộc Nghiên cũng không có ý định truy cứu gì hết.
Dù sao một năm 364 ngày đều đi làm đúng giờ, tới bây giờ cũng chưa từng đến trễ, hơn nữa thành tích công việc còn quá nhiều, Tô Mộc Nghiên thật sự không tìm ra đạo lý gì chỉ vì một ngày nghỉ không xin phép mà khai trừ cô ấy.
Huống chi về công về tư, Tô Mộc Nghiên cũng không nghĩ đến phải khai trừ Cảnh Phong.
“Giám đốc Cảnh xin tôi nghỉ, thế nào, chẳng lẽ cô ấy xin phép tôi còn phải báo cáo với cô sao?” Cầm bản kế hoạch trên bàn, Tô Mộc Nghiên tùy tiện nhìn qua vài lần, đứng dậy, đi đến trước mặt giám đốc phòng Kế hoạch.
Tô Mộc Nghiên giẫm trên giày cao gót, đứng trước mặt giám đốc phòng Kế hoạch, bất kể là khí thế hay là dáng người đều làm người trước mặt không dám thở mạnh. Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn nghe Tô Mộc Nghiên giáo huấn, một câu cũng không dám nói.
Tô Mộc Nghiên nói xong, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, nàng thay đổi giọng điệu, nói vào trọng tâm: “Đương nhiên, tôi biết cô vì hiệu quả và lợi ích công ty mới báo cáo chuyện này với tôi, nếu tôi nhớ không lầm, kế hoạch lần này tôi yêu cầu cô đưa trực tiếp cho tôi vào sáng thứ hai, chứ không phải yêu cầu Giám đốc Cảnh xem qua. Cô lại làm ầm ỹ đến chỗ tôi, giám đốc Lý, việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến quan hệ đồng nghiệp.”
Giám đốc Lý vừa mới nhận chức không bao lâu, rõ ràng không chịu nổi kiểu vừa đấm vừa xoa của Tô Mộc Nghiên, mặt nàng đỏ lên, chỉ có thể liên tục gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
“Ra ngoài đi.”
Nên nói đều nói, hiệu quả cũng đạt tới, làm người ta khó xử quá cũng không tốt. Huống hồ thường ngày Tô Mộc Nghiên đối đãi với cấp dưới vẫn luôn rất hòa nhã, hôm nay giáo huấn kiểu này rõ ràng dọa người ta sợ không nhẹ. Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên liền vỗ vai giám đốc Lý, ý nói nàng có thể đi rồi.
Được Tô Mộc Nghiên chấp thuận, giám đốc Lý chỉ hận không thể một bước chạy nhanh ra khỏi nơi này.
Sau khi giám đốc Lý rời khỏi, Tô Mộc Nghiên đi đến trước cửa sổ sát đất, bưng cà phê yên lặng uống, bất giác cúi đầu híp mắt nhìn nhìn đồng hồ trên tay.
11:28
Cắt tóc thôi, có cần trễ đến vậy không? Nếu không biết còn tưởng rằng cô đi thoát thai hoán cốt* ở đâu rồi nữa.
*Thoát thai hoán cốt: giống “thay da đổi thịt”, trở thành một người hoàn toàn khác.
Cảnh Phong, cô mà không trở về, thì chuẩn bị cuốn gói đi luôn đi.
Xiết chặt tách cà phê trên tay, Tô Mộc Nghiên bất mãn ngồi trở lại trước bàn làm việc, vừa ngồi xuống, chợt nghe vang lên tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Tô tổng.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tiếng Cảnh Phong ngoài hành lang truyền tới, giọng điệu thản nhiên nghe không ra cảm xúc gì. Nghĩ đến người này cũng ít khi biểu lộ cảm xúc, mặt lúc nào cũng lạnh lùng làm như không có chuyện gì đáng để cô buồn hay vui.
Tô Mộc Nghiên còn chưa phát hiện mắt mình đột nhiên lóe sáng lên, đang chuẩn bị mở miệng đáp ứng, lại không cam lòng. Nàng cúi đầu phê duyệt giấy tờ, mặc kệ Cảnh Phong đang kiên nhẫn chờ ngoài cửa.
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, Cảnh Phong lại gõ cửa.
Quên đi, vẫn là cho cô ấy vào đi.
Tô Mộc Nghiên ra dáng đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân, nàng thong thả dừng bút, ngẩng đầu lên.
“Vào…”
“Tôi chỉ đến báo với cô, tôi đã quay lại công ty, nếu cô đang bận tôi sẽ không quấy rầy, gặp lại sau.”
Cảnh Phong nói xong xoay người định đi, chợt nghe cánh cửa phía sau “phanh” một tiếng mở ra, Tô Mộc Nghiên đen mặt, nhưng muốn giả bộ bình tĩnh, giương cằm lạnh lùng nhìn cô.
“Không có gì để nói? Cô vào đây cho tôi!”
Đi vào, đóng cửa, đứng trước bàn làm việc. Cảnh Phong làm một loạt động tác lưu loát vô cùng, nhưng Tô Mộc Nghiên tức tới khói bốc lên đầu, chân không cẩn thận đụng vào góc bàn.
“Cắt tóc thôi, đi tới 11 giờ luôn là sao? Tôi…”
Hít một ngụm khí lạnh cái xoa lấy đầu gối, Tô Mộc Nghiên đang muốn mắng cho một trận kẻ đầu xỏ gây tội đứng trước mặt này, vừa mới nhìn lên liền sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.
Cảnh Phong thật sự nghe theo lời nói đùa của Tô Mộc Nghiên mà cắt đi mái tóc dài, cắt ngắn đến cổ lộ ra gương mặt thanh tú, làm cho người ta có cảm giác gọn gàng, sạch sẽ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Cảnh Phong, thấy cả những hạt bụi nhỏ bé, Cảnh Phong đứng dưới ánh dương quang dường như không nhiễm một chút bụi bẩn nào.
Nhìn Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên có một loại ảo giác, cả hai như đang trở về buổi chiều năm năm trước, lần đầu tiên nàng gặp Cảnh Phong.
Ngày đó, Cảnh Phong cũng đứng trước mặt nàng như vậy. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người cô ấy, dần hiện ra một vầng sáng thản nhiên khiến nàng nhìn thấy mà mê mẩn.
“Nghe nói giám đốc Lý phòng Kế hoạch đến đây thổi gió bên tai bị cô phê bình?” Cảnh Phong ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, một tay chống cằm, vân đạm phong khinh nói: “Cô thành công làm cho tôi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Trên đường đến đây, Cảnh Phong gặp giám đốc Lý ngay cửa thang máy, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt lê hoa đái vũ*, Cảnh Phong còn chưa hết khiếp sợ mà lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy ánh mắt ươn ướt của giám đốc Lý. Cảnh Phong khó hiểu đi ra thang máy, giám đốc Lý bước thẳng vào thang máy còn đụng vào người cô.
*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.
Nếu không phải thư ký Tiểu Mạn của Tô