Thế giới này thật nhỏ, thế giới này thật khéo, kỳ diệu đến vô lực phỉ nhổ!
Tô Mộc Nghiên lạnh lùng nhìn Đỗ Việt Hàng đứng dưới đèn, một cảm giác bất lực bất ngờ chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Nàng bản năng nắm tay xiết chặt túi xách, sợ chính mình nhất thời nóng lên sẽ đập bể đầu Đỗ Việt Hàng. Bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn ba mẹ ngồi trên sô pha, bất giác thở dài.
“Sao vậy?”
Tô Mộc Nghiên đứng ngay cửa nửa ngày không nhúc nhích, Mạc Tư Ngư đi vào, vừa hỏi xong, nghiêng đầu thấy vẻ mặt Tô Mộc Nghiên không ổn, theo tầm mắt nàng nhìn qua. Lúc nàng phát hiện Đỗ Việt Hàng đứng đó, nàng sửng sốt mấy giây mới tỉnh táo lại, cuối cùng không kìm được khẽ mắng một câu ‘tam tự kinh’, quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, không biết phải nói gì.
“Nghiên Nghiên, Tư Ngư, mau vào.” Không biết hai người này đang mắng chửi, Mẹ Tô vui cười hớn hở ngoắc ngoắc hai người, nói: “Ta đang muốn giới thiệu với hai đứa.”
Giới thiệu?
Tô Mộc Nghiên hung hăng nắm túi xách trong tay, nàng cố gắng nén xuống vẻ mặt tức giận của mình, thay dép đi vào nhà.
Theo như sự hiểu biết của con với anh ta, con phải giới thiệu anh ta với hai vị đây so ra còn không ít hơn đâu!
Tô Mộc Nghiên trong lòng hung hăng oán thầm, nàng nghĩ, lạnh lùng liếc Đỗ Việt Hàng một cái, nghĩ rằng nếu Đỗ Việt Hàng dám can đảm đem chuyện quá khứ của hai người nói ra, nàng nhất định khiến anh ta chịu không nổi.
“Ba, mẹ.” Tô Mộc Nghiên trước kêu Ba Tô Mẹ Tô, vẻ mặt không đổi, hờ hững nói: “Không cần giới thiệu, con biết Đỗ tiên sinh.”
“Các người quen biết?”
Tô Nghiêu Hải hiển nhiên có chút giật mình, Tô Mộc Nghiên lặng lẽ tìm hiểu phản ứng của Tô Nghiêu Hải, trong lòng bất giác nhẹ nhàng thở ra. May mắn, nếu Tô Nghiêu Hải giật mình, vậy xem ra Đỗ Việt Hàng cũng không đề cập đến chuyện trước đây của mình và anh ta, nghĩ vậy, tảng đá trong lòng Tô Mộc Nghiên mới được hạ xuống.
“Vâng, chúng con lúc trước là bạn học, Đỗ tiên sinh là học trưởng.” Tô Mộc Nghiên chọn lời giản thích đơn giản nhất, bỏ qua râu ria, nàng nói xong, cười hỏi Đỗ Việt Hàng: “Phải không, Đỗ tiên sinh?”
“…… À, phải.” Đỗ Việt Hàng tựa hồ không dự đoán được Tô Mộc Nghiên gặp biến không sợ hãi, anh ta giật mình, cuối cùng gật đầu thừa nhận.
“Vậy thật trùng hợp, ba của Việt Hàng là bạn của ta, sau đó lão ta ra nước ngoài phát triển, tính ra chúng ta đã nhiều năm không gặp. Hôm nay Việt Hàng là riêng thay ba cậu ta đến thăm ta, mẹ con thích náo nhiệt nên gọi mấy đứa cùng đến.” Tô Nghiêu Hải nhẹ nhàng bâng quơ, nói xong, ông quay đầu nhìn Mạc Tư Ngư, “Nếu là bạn học, vậy Tư Ngư khẳng định cũng biết Việt Hàng?”
Tô Nghiêu Hải là người vui buồn không hiện ra sắc mặt, nay ông lộ ra bộ dáng vui vẻ, Tô Mộc Nghiên vừa nhìn là biết ông đối với Đỗ Việt Hàng có thêm chút thưởng thức, nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên không tự giác bĩu môi, cảm thấy chuyện thành ra như vậy, thật có chút phức tạp.
“Vâng, có biết.” Mạc Tư Ngư so với Tô Mộc Nghiên cũng không vui hơn bao nhiêu, nàng lúng túng đáp, ngồi xuống cạnh Tô Mộc Nghiên, lo lắng nhìn nàng vài lần, sợ nàng nhịn không được sẽ nổi giận.
Tô đại tiểu thư không chỉ có ngạo kiều, tính tình cũng rất lớn, lúc trước Đỗ Việt Hàng đòi chia tay, tâm tình Tô Mộc Nghiên có bao nhiêu xấu, Mạc Tư Ngư rõ nhất. Giờ Đỗ Việt Hàng lại đứng trước mặt Tô Mộc Nghiên, nàng cảm giác Tô Mộc Nghiên chính là một trái bom hẹn giờ, có khả năng phát nổ bất cứ lúc nào. Mà nếu Tô Mộc Nghiên thật sự nổi giận thì không có người nào có thể ngăn cản.
Mạc Tư Ngư đang còn tự rối rắm với suy nghĩ của mình, Tô Mộc Nghiên đã mở miệng trước, hỏi Tô Nghiêu Hải: “Sao con không nghe ba nhắc qua ba còn có một người bạn già?”
Thật ra Tô Mộc Nghiên muốn nói là, thế giới này thật khéo, thế giới này thật nhỏ, chạy ra nước ngoài yêu đương lại có khả năng gặp phải con trai bạn già của ba, thế giới này còn có thể như nàng hay nói giỡn là mở lớn một chút sao?
“Xem con nói, ta nhiều năm nay quen biết bao nhiêu bạn bè, sao có thể từng người từng người đều giới thiệu hết cho con được?” Nghe Tô Mộc Nghiên có chút bất mãn chất vấn, Mẹ Tô nhận ra, sau đó cẩn thận đánh giá Đỗ Việt Hàng, cảm thấy thật sự là càng nhìn càng vừa ý.
Tô Mộc Nghiên không thèm nhắc lại, bây giờ đầu óc nàng rối loạn, ánh mắt của Mẹ Tô, nàng liếc một cái là có thể hiểu được ý bà, bĩu môi, cảm thấy lát nữa nếu không kiếm cớ chuồn đi, thì tiệc tối nay chắc chắn không yên thân.
“Anh tên Đỗ Việt Hàng?” Tô Mộc Nghiên đang muốn tìm cơ hội chuồn đi, còn chưa nói, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn thành thành thật thật ngồi một bên đột nhiên lên tiếng. Nàng nhìn từ trên xuống dưới Đỗ Việt Hàng, cuối cùng khanh khách cười rộ lên, nghiêng đầu tò mò bộ dáng đáng yêu cực.
“Đúng.” Đỗ Việt Hàng nghe vậy, cực kỳ thân sĩ hướng Tô Nhiễm Nhiễm gật gật đầu.
“Rất soái.” Tô Nhiễm Nhiễm che miệng cúi đầu cười, nàng nói xong, khóe miệng cong lên, nói:“Tôi thấy, kết đôi với chị Mộc Nghiên rất thích hợp.”
Tô Nhiễm Nhiễm sở dĩ vẫn có thể hưởng thụ nuông chiều của trưởng bối, phần lớn bởi vì Tô Nhiễm Nhiễm hiểu được tâm tư các trưởng bối, lại ngay đúng thời điểm trợ giúp, có thể nói ra tâm ý của họ. Nay ánh mắt của Mẹ Tô đã quá rõ ràng rồi, nàng đương nhiên mừng rỡ chỉ dùng một câu khiến Mẹ Tô vui vẻ.
Nhưng Mẹ Tô vui vẻ, chứ Tô Mộc Nghiên sẽ không thấy vui nổi. Nàng vừa nghe Tô Nhiễm Nhiễm nói xong, thiếu chút nữa nhảy khỏi ghế, nàng hung hăng quay đầu liếc Tô Nhiễm Nhiễm một cái, cảm thấy con nhóc này thật sự càng ngày càng không đáng yêu.
Đương nhiên, nàng tuyệt đối tin tưởng, Tô Nhiễm Nhiễm nói vậy, mục đích tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn lấy lòng