Tô Mộc Nghiên rất muốn bước một bước tới trước vẻ mặt tươi cười xấu xa của Mạc Tư Ngư, bóp cổ nàng chất vấn nàng, lúc mình vừa mới đi ra WC vừa thấy Mạc Tư Ngư cúp điện thoại, có phải là đang gọi cho Cảnh Phong không. Nhưng điều này cũng không phải vấn đề chính để nàng quan tâm, mà là lướt qua Mạc Tư Ngư, lẹp xẹp đôi dép, chạy xuống dưới lầu.
“Ai, đại tiểu thư, bồ cẩn thận một chút.” Bộ dáng Tô Mộc Nghiên lòng như lửa đốt làm Mạc Tư Ngư cười khẽ, nàng cuối cùng không quên ý xấu trêu đùa một câu, nói xong liền thấy Tô Mộc Nghiên rõ ràng muốn trẹo chân, tức giận quay đầu lườm nàng.
Cẩn thận là cái gì, có thể ăn sao? Có thể giúp mình đem Cảnh Phong từ chỗ nào tới về lại chỗ đó sao? Không thể đâu, vậy bồ còn nói nhảm vậy làm gì!
Tô Mộc Nghiên trong lòng hung hăng mắng mỏ, chân cũng bước nhanh hơn, không chờ má Triệu mở cửa, Tô Mộc Nghiên cũng đã giành chạy ra trước.
Đứng trong hoa viên, Tô Mộc Nghiên nhìn Cảnh Phong ngoài cửa, cũng không vội vã mở cửa, chỉ dựa cửa hỏi: “Sao cô tới đây?”
“Chẳng lẽ tôi không thể tới?” Tô Mộc Nghiên mở cửa, Cảnh Phong cũng không thúc giục nàng, cô chỉ yên lặng đứng ngoài cửa, cách cánh cửa đầy hoa văn tinh xảo nhìn Tô Mộc Nghiên, thản nhiên cong khóe miệng cười rộ lên.
“Ừ, tốt nhất đừng tới.” Mẹ Tô lúc này đã thò đầu ra thấy Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên tức giận nói xong, chậm rãi mở cửa, để cho Cảnh Phong vào.
“Trước khi tan tầm tôi nhớ tôi có hỏi cô có muốn cùng về không mà, là chính cô ngạo kiều nói không cần.” Lúc đi ngang qua người Tô Mộc Nghiên, gặp Mẹ Tô đang muốn đi tới, không quan tâm Tô Mộc Nghiên còn đứng ngay cửa.
Đóng cửa, Tô Mộc Nghiên nhớ lại hình như Cảnh Phong thật có nói qua, mà nàng cũng thật sự mạnh miệng từ chối, nhớ tới đó, hẳn là Mẹ Tô hiểu tính nàng, nên mới thông báo riêng cho Cảnh Phong. Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên đau đầu nhìn Mẹ Tô lôi kéo Cảnh Phong vào nhà, đi nhanh đuổi theo hai người.
Đuổi theo vào, Cảnh Phong đang đứng đổi giày, động tác không nhanh không chậm, đến khi Tô Mộc Nghiên đến gần, cô ngẩng đầu hướng về phía Tô Mộc Nghiên cười cười. Tươi cười đây là chế nhạo, trong đó còn có chút lạnh lùng trêu tức. Tô Mộc Nghiên không hiểu, cho đến khi nàng thấy Đỗ Việt Hàng đứng dậy từ sô pha, nàng mới hiểu được Cảnh Phong cười cái gì, hiểu rồi, Tô Mộc Nghiên bởi vì nụ cười của Cảnh Phong mà lạnh cả lưng.
Cô đừng nhìn tôi như vậy, đâu phải tôi kêu hắn tới, đây là trùng hợp trùng hợp thôi.
Tô Mộc Nghiên chột dạ nhìn, muốn giải thích, lại cảm thấy chỉ vì một ánh mắt của Cảnh Phong mà mình lại vội vã giải thích, thật sự là hạ giá. Cho nên nàng chỉ ‘hừ hừ’ hai tiếng, không để ý Cảnh Phong, đi trước vào phòng khách.
“Tiểu Phong a, mau tới đây, để dì giới thiệu cho con.”
Mẹ Tô đặc biệt nôn nóng ngoắc ngoắc Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên chạy nhanh gọi lại Mẹ Tô, nói: “Mẹ, không cần giới thiệu … Cảnh Phong cùng Đỗ tiên sinh, thật ra đã gặp rồi.”
“Cái gì?” Mẹ Tô lúc này kinh ngạc suýt chút nữa la lớn lên, bà thật sự có chút tò mò, nếu lúc nãy nói Đỗ Việt Hàng cùng Mạc Tư Ngư và Tô Mộc Nghiên quen biết bởi vì là bạn học, vậy có dùng tám cây gậy tre đánh cũng không thể tới được chỗ Cảnh Phong, làm sao lại gặp mặt được. “Việt Hàng cùng Tiểu Phong cũng biết nhau?”
“Vì chuyện công việc lúc trước.” Tô Mộc Nghiên có lệ nói xong, đem Mẹ Tô đuổi vào phòng bếp. “Ngoài này để con tiếp đón, đồ ăn của mẹ mặc kệ không lo?”
Tô Mộc Nghiên đem Mẹ Tô đuổi về phòng bếp, lúc trở ra, Cảnh Phong đã ngồi xuống sô pha, Tô Nghiêu Hải đang cùng cô trò chuyện đơn giản, Tô Nhiễm Nhiễm lại ngồi nghe bên cạnh Cảnh Phong, Đỗ Việt Hàng an vị ở chiếc sô pha đơn, dường như hướng về mọi người cười cười khó hiểu.
Chỗ bên cạnh Cảnh Phong đã bị Tô Nhiễm Nhiễm giành trước, Tô Mộc Nghiên đành phải ngồi cạnh Tô Nghiêu Hải, vừa ngồi xuống, Mạc Tư Ngư cũng từ ban công lầu hai đi xuống, ngồi ở vị trí ngoài cùng.
Chống tay lên thành sô pha, Tô Mộc Nghiên không để ý Tô Nghiêu Hải nói chuyện với Cảnh Phong, nói toàn mấy chuyện râu ria, nàng dang muốn xen vào, thì thấy má Triệu nghe điện thoại từ lầu hai đi xuống, báo cho Tô Nghiêu Hải có điện thoại gọi.
Tô Nghiêu Hải ứng thanh, đứng dậy lên lầu tiếp điện thoại, Cảnh Phong lúc này mới vừa được rảnh, thì bị Tô Nhiễm Nhiễm cuốn lấy.
“Cảnh Phong, hôm nay cô đi họp sao không gọi tôi cùng đi?” Tô Nhiễm Nhiễm đặc biệt vô cùng thân thiết khoát tay Cảnh Phong, vừa nói vừa lắc lắc, Tô MỘc Nghiên nhìn mà méo miệng, cuối cùng dùng tay huých huých Mạc Tư Ngư, nghĩ nha đầu kia dán Cảnh Phong như vậy, bồ rốt cuộc quản hay mặc kệ.
Mạc Tư Ngư nhún vai, từ chối cho ý kiến, bộ dáng không để ý chút nào. Dù sao hiện tại người căm tức sốt ruột nhất, cũng không đến lượt nàng.
“Cô muốn đi?” Cảnh Phong nhíu mày, cười nhẹ, tốt tính tùy ý Tô Nhiễm Nhiễm quấn lấy cánh tay mình.
“Bằng không tôi ngồi ở văn phòng một mình buồn lắm.”
“Muốn đi cũng có thể.” Cảnh Phong bắt chéo chân, ung dung nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, nói: “Nhưng việc này không phải tôi làm chủ, cô đi hỏi chị cô đi.”
“……” Chị đây vẫn còn ngồi bên cạnh nha, Tô Mộc Nghiên trừng mắt không nhìn Cảnh Phong cùng Tô Nhiễm Nhiễm, chịu đựng xúc động không nói gì.
“Không quan hệ, cô đồng ý là được, không phiền chị tôi bận tâm.” Tô Mộc Nghiên cùng Tô Nhiễm Nhiễm từ