Chương 48: Cô ấy giày vò tôi.
Sáng sớm Tô Mộc Nghiên liền lên máy bay về nhà, vừa trở về, nàng đã phát hiện mình bị cảm.
Vô tình được nghỉ ở nhà, nàng cứ vậy mà ngủ đến không biết trời trăng gì hết một ngày.
Lúc nghe được tiếng chuông cửa, thì đã là chuyện của ngày hôm sau.
Tô Mộc Nghiên trở người, mà người ngoài cửa rất kiên nhẫn nhấn chuông không ngừng, nàng lười biếng lấy chăn bịt hai lỗ tai, thân thể rã rời không chút sức lực, căn bản là nàng không có ý định đi ra mở cửa.
Tiếc là người ngoài cửa có nghị lực vượt xa sức tưởng tượng của Tô Mộc Nghiên, không biết tiếng chuông ồn ào vang lên bao lâu, Tô Mộc Nghiên rốt cuộc mắng thầm một câu thô tục rồi xốc chăn lê thân xuống giường.
“Mình biết bồ ở nhà.” Vừa mở cửa, Tô Mộc Nghiên thấy Mạc Tư Ngư rút tay ra khỏi chuông cửa, xách theo túi đồ ăn, không chút khách khí cởi giày đi vào nhà. “Mình gọi tới công ty, nghe thư ký bồ nói bồ không khỏe ở nhà nghỉ ngơi, nên mình vừa tan tầm liền chạy tới đây. Bồ sao rồi?”
Mạc Tư Ngư nói xong, lấy đồ ăn ra để lên bàn, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tô Mộc Nghiên, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, tâm tình dường như rất không ổn.
“Cảm mạo mà thôi.” Tô Mộc Nghiên đi đứng còn không có sức, nàng xoay người ngồi vào sô pha, một tay miễn cưỡng chống đầu, nói chuyện cũng không có hơi sức.
“Uống thuốc chưa?” Mạc Tư Ngư đi vào phòng bếp quen thuộc tìm được cái ly, rót cho Tô Mộc Nghiên ly nước nóng, đi qua đưa tận tay nàng. “Nhìn dáng vẻ bồ kìa, dường như không chỉ là bị bệnh thôi đâu.”
Mê man một ngày đầu còn có chút mơ màng, Tô Mộc Nghiên cầm ly nước, miễn cưỡng trả lời: “Bằng không còn có gì, bồ đừng đoán mò.”
“Cãi nhau hả?” Ngồi xuống bên người Tô Mộc Nghiên, Mạc Tư Ngư cầm lấy cái ly đặt lên bàn trà, tiếp tục nói: “Mình hỏi thư ký của bồ, cô ấy nói Cảnh Phong cũng không về công ty. Hai người không cùng về, cũng không cùng nhau ở lại thành phố S, nói vậy đêm đó bồ kích động đuổi theo qua đó, rốt cuộc kết quả thế nào?”
Tô Mộc Nghiên nghe vậy, liếc Mạc Tư Ngư một cái, nàng cũng không trả lời vấn đề của Mạc Tư Ngư, chỉ từ chối cho ý kiến rồi chế nhạo nói: “Bồ cứ thích suy đoán, lúc trước không làm trinh thám thật đáng tiếc.”
“Xem ra tranh cãi không nghiêm trọng, bồ còn có tâm tình giễu cợt mình?” Mạc Tư Ngư không quan tâm Tô Mộc Nghiên trêu chọc, chính là quan tâm hỏi.
“Cô ấy giày vò mình.” giọng Tô Mộc Nghiên vang lên nhẹ nhàng chậm rãi, lúc nàng nói ra lời này, ánh mắt dừng bên ngoài cửa sổ, “Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn hết lần này đến lần khác giày vò mình.”
Nụ cười trên mặt Mạc Tư Ngư dần dần gượng lại, nàng nghiêm túc nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Có lẽ, trong lòng cô ấy cũng nghĩ như vậy?”
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, dời đi ánh mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ, đôi mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, từng chút từng chút đong đầy hốc mắt nàng. Nàng nhìn Mạc Tư Ngư, khẽ nhếch khóe miệng, lại ngập tràn chua sót. “Mình đối với cô ấy tâm tư thế nào, cô ấy nhất định nhìn được, cô ấy là người khôn khéo như vậy, thế nào lại nhìn không thấy? Nhưng cô ấy cố tình không nói ra, nắm lấy trái tim mình, đùa giỡn mình, bồ nói, có phải thật đáng giận hay không?”
“……” Mạc Tư Ngư không nói gì, nàng chỉ giật mình khi nhìn thấy nước mắt từ từ tràn đầy đáy mắt Tô Mộc Nghiên, nàng đã không nhớ nổi bao nhiêu lâu rồi không thấy Tô Mộc Nghiên khóc. Ngay cả lúc Đỗ Việt Hàng bỏ đi, anh ta phản bội nhưng chẳng qua khi đó Tô Mộc Nghiên chỉ tức giận và không cam lòng mà thôi. Một người kiêu ngạo như Tô Mộc Nghiên không chịu thua, không chịu yếu thế trước ai, vậy mà cũng sẽ có lúc yếu đuối bất lực.
Mạc Tư Ngư không biết nên làm gì, nghĩ mình là luật sư mọi ngày có thể mở miệng ra nói đủ thứ, vậy mà cũng có lúc không biết nói gì. Nàng chỉ đưa tay vỗ lưng Tô Mộc Nghiên, đây là chuyện của người trong cuộc, người ngoài không có tư cách xen vào.
“Mình không sao.” Tô Mộc Nghiên cảm giác được Mạc Tư Ngư đang lo lắng và cật lực an ủi mình, nàng cậy mạnh cười cười, không muốn nói gì nữa. Trên thực tế, về nhà hai ngày nay, nàng liều mạng dùng giấc ngủ để tê liệt chính mình, phân tán lực chú ý, để nàng không nghĩ tới Cảnh Phong nữa, không động vào đêm đó nữa. “Bồ không cần lo cho mình, mình biết nên làm thế nào.”
Đáy mắt ẩm ướt càng lúc càng nhiều, ngay lúc nó sắp rớt xuống Tô Mộc Nghiên liền lảo đảo đứng lên, lướt qua Mạc Tư Ngư đi vào phòng ngủ.
“Ai, Tô Mộc Nghiên.” Mạc Tư Ngư nghe đôi ba câu Tô Mộc Nghiên nói cảm giác được sự tình ngày càng nghiêm trọng, nàng có chút lo lắng kêu một tiếng, đáp lại nàng chính là tiếng cánh cửa đóng ‘ầm’ lại.
Chuyện của Tô Mộc Nghiên và Cảnh Phong, Mạc Tư Ngư đại khái rõ ràng, nàng cũng không tính nhúng tay, nhưng là mắt thấy hai người kia vẫn không lạnh không nóng, lòng nàng khó tránh khỏi có chút sốt ruột. Nghĩ, Mạc Tư Ngư đi đến trước cửa phòng Tô Mộc Nghiên, giơ tay định gõ cửa, Mạc Tư Ngư nhớ tới đêm đó cùng Cảnh Phong rời Tô gia, Cảnh Phong có nói một câu.
Cô nói ‘Kiên nhẫn của tôi đã sắp dùng hết’, cô nói ‘tôi không muốn lại chờ đợi nữa.”, Mạc Tư Ngư có thể theo lời nói cùng phản ứng của Cảnh Phong, nghe ra được tâm tình và quyết định của cô. Cho nên Mạc Tư Ngư mới có thể đem chuyện Cảnh Phong và Tiêu Linh lên báo đưa đến trước mặt Tô Mộc Nghiên, nàng nghĩ nàng có thể âm thầm giúp Tô Mộc Nghiên