Chương 49: Tôi đợi cô.
Nhận được tin nhắn của Cảnh Phong làm nguyên đêm Tô Mộc Nghiên ngủ không ngon giấc. Đến khi nàng thức dậy, lần lựa từ trên giường ngồi dậy thì cũng đã sắp giữa trưa.
Tô Mộc Nghiên lười biếng xoa tóc, lê bước vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt, nàng ngẩng đầu, trông thấy bộ dáng tiều tụy của mình.
Sống hai mươi bảy năm, Tô Mộc Nghiên chưa từng tiều tụy đến thế, càng nhìn mình trong gương, nàng càng cảm thấy xa lạ. Vòi nước chảy vào ly tràn cả ra ngoài, đổ lên tay Tô Mộc Nghiên, nàng nhịn không được cầm cái ly hất toàn bộ nước lên gương, như muốn kiêu tỉnh con người không tiền đồ đó.
Tối qua Cảnh Phong chỉ nhắn tin nói muốn nói chuyện rõ ràng với nàng, vậy mà lại khiến nàng khẩn trương đến nổi cả đêm không an giấc. Nếu một ngày nào đó Cảnh Phong bỏ đi, vậy bản thân mình sẽ ra sao?
Vốc nước tát lên mặt, trong lòng nàng càng thêm cô đơn đau đớn. Nàng chưa từng nghĩ rằng trong cuộc sống của nàng, thế nhưng chỉ vì một Cảnh Phong mà lại bỗng chốc bị khuấy động đến mức long trời lở đất không thể yên bình.
Tắm xong, Tô Mộc Nghiên dày công trang điểm, đến khi xác định đã che giấu được vẻ mặt tiều tụy của mình, nàng mới hài lòng ra cửa.
Lúc này chắc Cảnh Phong cũng sắp nghỉ trưa, Tô Mộc Nghiên nghĩ vậy, quyết định tự lên công ty một chuyến.
Trở lại công ty, Tô Mộc Nghiên lại mắc bệnh nghề nghiệp, đầu tiên nàng lên văn phòng, hỏi Tiểu Mạn chuyện lớn nhỏ trong công ty mấy bữa nay, xác định không có gì bất ổn, nàng mới đi đến tầng làm việc của Cảnh Phong.
Bước ra từ thang máy, tim Tô Mộc Nghiên đập nhanh hơn, nàng suy nghĩ cả đêm, chuẩn bị cả ngàn lời dạo đầu, nhưng đến khi sắp gặp mặt Cảnh Phong thì một câu cũng không nhớ nổi.
“Tô tổng?” Vừa lúc Đa Đa đi ra cửa gặp Tô Mộc Nghiên, nàng liền dừng bước, kêu: “Chị tìm giám đốc Cảnh sao?”
“Ừ.” Tô Mộc Nghiên lướt qua Đa Đa nhìn đến văn phòng Cảnh Phong, gật đầu đáp.
“Giám đốc Cảnh giữa trưa đã rời công ty, chị ấy không nói với Chị sao?” Đa Đa kinh ngạc hỏi.
Tô Mộc Nghiên lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn Đa Đa, hỏi: “Cô ấy đi đâu?”
“Nghe nói Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị tìm giám đốc Cảnh.” Đa Đa nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sắp đến giờ nghỉ, em nghĩ chắc giám đốc Cảnh không trở lại đâu.”
Tiêu Linh?
Tô Mộc Nghiên nhẩm hai chữ này, nháy mắt liền hiểu. Lòng nàng thoáng chốc rối loạn, nghẹn ứ trong lòng, đè nén đến khó chịu.
Cảnh Phong, đây là đáp án của cô sao?
Rời công ty, Tô Mộc Nghiên đi ra đầu đường hòa vào dòng người, nàng cảm thấy ngực như thiêu đốt, lửa ngày càng mạnh, gần như muốn đốt trụi lý trí của nàng. Nàng lấy điện thoại ra, nhấn dãy số quen thuộc rồi lại xóa bỏ, lại nhấn, rồi lại xóa, lặp đi lặp lại nhiều lần, rốt cuộc vẫn không gọi.
Lúc Mạc Tư Ngư tan tầm chạy tới trung tâm thương mại, Tô Mộc Nghiên đang ở trong shop thời trang càn quét quần áo, nàng cúi đầu, dưới chân Tô Mộc Nghiên đã xếp bảy tám túi to có nhỏ có.
“Ai, đại tiểu thư, bồ đang muốn quét cả một xe tải sao?” Mạc Tư Ngư chạy tới ngăn cản Tô Mộc Nghiên, ngăn chặn nàng tiếp tục mua. “Đừng mua, quần áo bồ chọn lựa nãy giờ đâu phải style của bồ.”
Tuy rằng Tô Mộc Nghiên tính tình hay bùng nổ, nhưng nàng rất ít lấy việc tiêu phí mua sắm để phát tiết, so với Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên mua sắm vẫn còn rất tiết chế. Nay thấy hành vi nàng bất thường, Mạc Tư Ngư không cần dùng não cũng có thể nghĩ, đoán chắc được nguyên nhân của nó.
“Cảnh Phong……”
“Miễn nhắc cô ta.” Mạc Tư Ngư chỉ cần phun ra một cái tên, Tô Mộc Nghiên không vui liếc nàng một cái, đem những thứ dưới chân mới mua ném hết vào tay Mạc Tư Ngư, quay đầu hướng ra cửa mà đi.
“……” Tay ôm một đống túi mà trong lòng chẳng hiểu ra sao cả, Mạc Tư Ngư mặt đầy hắc tuyến, nghĩ thầm đây là ai làm mà ai chịu.
Lôi kéo Tô Mộc Nghiên vào một quán ăn vắng người, tùy tiện gọi hai phần ăn, cánh tay Mạc Tư Ngư mỏi nhừ, nàng ném túi to túi nhỏ lên ghế kế bên, lúc này mới có thời gian tra hỏi nguyên nhân khiến Tô Mộc Nghiên như vậy.
“Bồ nói gì, một mình Cảnh Phong cùng Tiêu Linh ra ngoài?” Nhấp một ngụm cà phê, Mạc Tư Ngư cao giọng hỏi, kinh ngạc nhìn Tô Mộc Nghiên, không thể tin được. “Theo lý thuyết, hai bên đã hợp tác, hợp đồng cũng ký kết xong, lẽ ra là không có lý do gì để gặp mặt mới phải.”
Tô Mộc Nghiên lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng không nói lời nào, nghe Mạc Tư Ngư nói, miệng bất giác nhấp hé.
Nếu tối hôm qua Cảnh Phong đã nói muốn nói chuyện với nàng, dù thế nào hôm nay cũng không nên hẹn Tiêu Linh ra ngoài. Đây thật sự kỳ lạ, sai lầm như vậy, thông minh như Cảnh Phong vốn không nên phạm phải.
Hay là, có nguyên nhân?
Mạc Tư Ngư càng nghĩ càng nghi hoặc, nàng ngẩng đầu thật cẩn thận liếc mắt quan sát Tô Mộc Nghiên, phát hiện hôm nay Tô Mộc Nghiên ăn mặc đặc biệt đẹp, trang điểm cũng đặc biệt tinh xảo, nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân đằng sau việc Tô Mộc Nghiên tỉ mỉ trang điểm, nghĩ vậy, nàng không nhịn được đau lòng.
Tô Mộc Nghiên là người kiêu ngạo thế nào, cho tới bây giờ chỉ có nàng thương tổn người khác, khi nào thì có người có thể gây tổn thương nàng. Nay nàng không chỉ khổ sở hao tổn tinh thần vì Cảnh Phong, thậm chí tràn đầy nhiệt tình đều rơi vào khoảng không, thương tổn này, chẳng khác gì đem tự tôn và kiêu ngạo của nàng hoàn toàn giẫm nát dưới chân.
“Đêm nay thời gian của mình đều thuộc về bồ, bồ muốn đi đâu chơi, mình đi với bồ.” Mạc Tư Ngư