Nụ hôn triền miên mà cực nóng vừa chấm dứt, Tô Mộc Nghiên tựa đầu lên vai Cảnh Phong, vuốt ve nhũng sợi tóc đã dài ra không ít của Cảnh Phong, 'ha ha' nở nụ cười.
Tô Mộc Nghiên cười nghe rất vui, Cảnh Phong nghe thấy, vuốt mũi hỏi: "Cười cái gì?"
Tô Mộc Nghiên vẫn giữ tư thế ngồi trên người Cảnh Phong như trước, nghe Cảnh Phong hỏi, nàng mới ngồi thẳng dậy, lời nói có vài phần chế nhạo: "Từ hôm nay trở đi tôi đã trở thành người rảnh rỗi, cô phụ trách nuôi tôi."
Đây chẳng qua là Tô Mộc Nghiên nói đùa thôi, chỉ bằng mấy cái thẻ tín dụng của nàng, đủ để nàng sống tốt được một thời gian.
Tuy trong lòng Cảnh Phong cũng hiểu được, nhưng hiếm khi cô không trêu chọc nàng, chỉ thản nhiên đáp ứng: "Được."
"Tôi ăn xài đều là thứ tốt nhất, cô xác định có thể nuôi tốt tôi sao?" Tô Mộc Nghiên 'khanh khách' cười, cố ý phụng phịu xảo quyệt nói ra.
"Không sao, mấy năm nay tôi kiếm được không ít tiền riêng ở Thụy An." Cảnh Phong nói xong, thấy Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, cô bỡn cợt cười trấn an: "Yên tâm, đều là tiền chính đáng."
Cảnh Phong nói ra làm Tô Mộc Nghiên cười khẽ, nàng lại cúi đầu, đột nhiên cảm thấy hiếm khi Cảnh Phong khiến nàng yêu thích vô cùng. Nghĩ, tay Tô Mộc Nghiên từ trên tóc Cảnh Phong vuốt xuống, chậm rãi đùa nghịch nút áo Cảnh Phong, cởi ra rồi cài lại.
Đang thích thú đùa nghịch, đột nhiên Tô Mộc Nghiên nghe tiếng di động mình vang lên, nàng mới từ trên người Cảnh Phong đứng lên, cầm di động nghe máy.
"Alô, tổng giám đốc, nửa tiếng sau ngài có cuộc họp quan trọng, em thấy cũng không còn sớm, nên đặc biệt nhắc để ngài nhớ tham dự."
Giọng Tiểu Mạn rất quy củ từ trong điện thoại truyền đến, Tô Mộc Nghiên quay đầu liếc nhìn Cảnh Phong một cái, mới nói: "Không cần, thời gian này tạm thời tôi không về công ty, tất cả mọi chuyện trong công ty cứ giao cho chủ tịch tự xử lý đi."
Tô Mộc Nghiên nói xong, đang định cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy Tiểu Mạn lại hỏi: "Vậy... giám đốc Cảnh thì sao?"
"Giám đốc Cảnh..." Tô Mộc Nghiên nhìn Cảnh Phong, do dự một chút, nói: "Đây là chuyện nội bộ trong công ty, cô không cần lo lắng."
Ứng phó Tiểu Mạn rồi cúp điện thoại, Tô Mộc Nghiên không yên lòng đem di động thả lại trên bàn trà, sau đó nàng đi trở về bên người Cảnh Phong, dán lên người Cảnh Phong ngồi xuống, duỗi thân mình, nằm lên đùi Cảnh Phong.
"Em thật sự không về công ty?" Cảnh Phong để Tô Mộc Nghiên tùy ý nằm trên đùi mình, ánh mặt trời chiếu vào, phủ lên cơ thể hai người, trông rất thoải mái dễ chịu.
Tô Mộc Nghiên mở mắt, nằm thẳng người nhìn Cảnh Phong, nói: "Lời ba ba nói cô cũng nghe rồi đó, nếu giờ tôi về công ty, thì không còn nghi ngờ gì chính là chịu thỏa hiệp"
"Em thật sự nghĩ vậy?" Cảnh Phong khơi lọn tóc xoăn của Tô Mộc Nghiên, vuốt ve ở đầu ngón tay, cười hỏi.
Cảnh Phong đã hỏi vậy, nhất định là đoán trúng suy nghĩ trong lòng Tô Mộc Nghiên rồi, nghĩ, Tô Mộc Nghiên cũng không nhăn nhó, nàng nhếch miệng cười, có kiêu ngạo cùng tự tin lóe lên trong ánh mắt. "Dĩ nhiên không, chuyện này rất kỳ quái, rõ ràng là có người nhằm vào chúng ta mà đến. Nhưng dù sao cũng không gấp, đợi điều tra xong hết, đánh lại cũng chưa muộn."
"Như vậy," Giọng Cảnh Phong vẫn chậm rãi mà đầy khí chất, cô nói xong, rũ mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, cười hỏi: "Trong lòng em có đáp án sao?"
"Có." Tô Mộc Nghiên gật đầu, "Nhưng muốn định tội dù sao cũng phải có chứng cứ rõ ràng."
Tóc Tô Mộc Nghiên dài như thác nước chảy trên đùi Cảnh Phong, vì để nó không rối, Cảnh Phong cẩn thận thay Tô Mộc Nghiên vuốt nó thẳng xuống. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Cảnh Phong dường như trắng nõn đến có thể phát hào quang, Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm hàng lông mi cong vuốt của cô đến xuất thần, cho đến khi tóc bị vuốt đến đau mới giật mình tỉnh lại.
"Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản." Cảnh Phong bình tĩnh phân tích, nói: "Người này rất quen thuộc Thụy An, hơn nữa còn hiểu biết để mua chuộc cấp dưới ở Thụy An, nắm được quan hệ của chúng ta còn có thể báo cho chủ tịch, người có thể làm được tất cả mọi chuyện cũng không nhiều."
Tô Mộc Nghiên bĩu môi: "Sao cô không nói là làm được như vậy chỉ có một người?"
Người này rốt cuộc là ai, trong lòng hai người đã rõ, có thể hận đến mức không tiếc mọi thứ để đuổi Tô Mộc Nghiên ra khỏi Thụy An và rời Tô gia, trừ Tô Lập Hằng, làm gì còn người thứ hai.
"Tuy rằng chuyện này nhất định có phần anh ta, nhưng tôi không tin một mình anh ta có thể làm được điều này. Từ lần trước cùng Thụy An tranh giành hợp đồng với Tiêu thị, tôi đã thấy khả nghi, nếu nói chỉ một mình anh ta, anh ta không thể cẩn thận đến mức ngay cả Tiêu Linh cũng không tra được. Tôi nghi ngờ, sau lưng Tô Lập Hằng, còn có một công ty khác làm chỗ dựa cho anh ta."
"A." Tô Mộc Nghiên nghe vậy một mạch cười lạnh, "Mấy năm nay anh ta ở bên ngoài lăn lộn, vậy mà lại học được liên hợp với người ngoài đến mơ ước Thụy An, anh ta cũng không sợ đến lúc đó người đi trà lạnh, anh ta chỉ uổng công?"
Anh em Tô gia tình cảm không tốt, nên Cảnh Phong nghe Tô Mộc Nghiên oán giận chỉ ngậm miệng không nói, cũng không tham gia nhiều vào đề tài