Cảnh Phong đã xoay người đi vào phòng ngủ, Tô Mộc Nghiên vẫn còn đứng ngây ngốc ngoài sô pha, nàng cảm thấy nhất định Cảnh Phong mắc bệnh lãnh đạm, nói không chừng bệnh đã tới thời kỳ nguy kịch luôn rồi!
Chỉ có nghĩ vậy mới khiến trong lòng Tô Mộc Nghiên cảm thấy dễ chịu hơn chút, tự an ủi bản thân là Cảnh Phong chỉ khó hiểu phong tình mà thôi, cho nên cô ấy mới có thể không hiểu cái hành động lấy sắc dụ người lúc nãy của mình.
Đúng, Cảnh Phong chỉ là đầu gỗ không hiểu phong tình mà thôi.
Chân bước nhẹ vào phòng ngủ, Tô Mộc Nghiên thấy Cảnh Phong nằm trên giường, lưng tựa ở đầu giường, đang cúi đầu đọc tạp chí. Từ góc độ Tô Mộc Nghiên nhìn qua, vừa vặn thấy được một mảng lớn cái cổ trắng nõn của cô.
“Lại đây.” Nhìn thấy Tô Mộc Nghiên mang ánh mắt tươi cười quan sát mình, Cảnh Phong ngẩng đầu, tiện tay quăng cuốn tạp chí qua một bên, giơ tay ngoắc ngoắc Tô Mộc Nghiên qua.
Tô Mộc Nghiên rầm rì một tiếng, thầm nghĩ dù sao tôi đây cũng là Tô gia đại tiểu thư, làm gì có chuyện chỉ một cái vẫy tay của cô mà tôi phải đi qua? Chuyện như vậy khẳng định không làm, khỏi để cô nghĩ tôi là con cừu non ngây thơ vâng lời.
Đặt mông ngồi xuống bên giường, Tô Mộc Nghiên rất thông minh giữ khoảng cách không gần không xa với Cảnh Phong, vừa không quá thân mật cũng không có vẻ xa cách, nàng vừa ngồi xuống, Cảnh Phong lập tức vươn tay giữ chặt nàng, kéo nàng về phía mình.
Tô Mộc Nghiên lúc này đây lại không ngượng ngùng, hiếm khi Cảnh Phong làm mấy chuyện thân mật như vậy, chắc chắn Tô Mộc Nghiên phải nhích qua, mông vừa mới dịch đến bên người Cảnh Phong, tay Cảnh Phong lập tức cởi dây lưng áo khoác lông của nàng.
Hành động này làm Tô Mộc Nghiên hoảng sợ không nhẹ, lúc nãy còn thầm oán Cảnh Phong khó hiểu phong tình, sao bây giờ đột nhiên nghĩ thông suốt đây?
Trong lòng ẩn ẩn buồn bực, nhưng Tô Mộc Nghiên vẫn không động đậy, nàng cúi đầu nhìn tay Cảnh Phong từ từ chậm rãi cởi đi trói buộc bên hông nàng, tay theo vạt áo hơi rộng mở tiến vào, không biết đây là cố ý hay vô tình, mỗi khi đầu ngón tay lướt qua vòng eo tinh tế đều giống như trêu chọc nàng, như mang theo dòng điện chui vào trong làn da của nàng.
Tô Mộc Nghiên rùng mình một cái, nàng liếc nhìn Cảnh Phong, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Phong không có gì khác lạ, nàng lại không khỏi trách bản thân mình suy nghĩ nhiều. Từ việc Cảnh Phong trước giờ không có biểu hiện tình thú gì đáng để nói, cô ấy căn bản sẽ không biết làm mấy chuyện trêu chọc này, đừng nói đến hành động.
Tô Mộc Nghiên còn đang phân tâm nghĩ đến mấy chuyện có cũng được mà không có cũng không sao này, Cảnh Phong đã cởi áo khoác của nàng, ném lên giường. Sau đó, như cười mà không cười đảo qua khuôn mặt Tô Mộc Nghiên, cúi đầu vươn tay thay nàng cởi áo lông trên người. Chính là lúc này đây, Tô Mộc Nghiên đối với việc Cảnh Phong mơ hồ va chạm vào trước ngực mẫn cảm của nàng đã không quá để ý, tuy rằng trong lòng ngứa, nhưng mỗi khi nàng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Phong, đều trong lòng lắc đầu nén nhịn.
Áo lông trên người bị cởi ra ném sang một bên, Cảnh Phong ngồi xổm xuống, cởi váy và tất chân của nàng, Tô Mộc Nghiên nhích người phối hợp động tác cởi váy của Cảnh Phong, sau đó đó nàng cảm giác được tay Cảnh Phong đã vói vào trong tất chân của nàng, đầu ngón tay hơi lạnh thổi qua da thịt bên hông, rõ ràng chỉ là động tác rất bình thường, như thế nào lại cảm giác được có gì đó khác lạ? Đặc biệt ngay khi tất được cởi đến chân, tay Cảnh Phong giống như đang vuốt ve đùi Tô Mộc Nghiên, chẳng qua chỉ hai, ba cái đụng vào, khiến Tô Mộc Nghiên ngứa ngáy không được tự nhiên.
Trong lòng ngứa hận không thể đẩy Cảnh Phong ngã lên trên giường chà đạp một phen, đáng tiếc lúc này vẻ mặt Cảnh Phong đứng đắn làm trong lòng Tô Mộc Nghiên giờ khắc này khó chịu đến cỡ nào, Tô Mộc Nghiên tác phong luôn lớn mật vậy mà giờ phút này không nói nên lời. Nàng đành phải yên lặng thở dài trong lòng, còn không chờ Cảnh Phong mở miệng, cũng tự động nằm lên giường ngủ, quay lưng lại không hề nhìn đến Cảnh Phong.
Tuy là trong lòng rất cốt khí nghĩ vậy, nhưng phía sau truyền đến tiếng động, âm thanh kia giống như quấy nhiễu lòng người, làm Tô Mộc Nghiên muốn trăm phương ngàn kế xoay người lại nhìn. Tô Mộc Nghiên trùm kín chăn hòng phân tán sự chú ý, tiếc là càng nghĩ vậy, lực chú ý của nàng lại càng hướng tới gần âm thanh đó. Loáng thoáng đoán được Cảnh Phong đang làm gì, Tô Mộc Nghiên nuốt một ngụm nước miếng, xoay người lại nhìn.
Cảnh Phong đứng bên giường, áo khoác đã cởi xuống, trên người chỉ còn quần áo vừa lúc lộ ra dáng người của cô, Tô Mộc Nghiên lấy chăn che mặt nhìn cô, cũng không nghĩ vừa lúc bị cô dùng ánh mắt mang ý cười nhìn tội phạm nhìn lại nàng.
“Nhìn lén tôi?” Cảnh Phong nhướng mày, lời nói mang theo trêu chọc.
“Bớt hoang tưởng đi.” Tô Mộc Nghiên đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Toàn thân cô từ trên xuống dưới có chỗ nào đáng để tôi nhìn.”
Cảnh Phong một trận cười khẽ, Tô Mộc Nghiên đã xoay người trở lại. Trong phòng ấm áp vừa đủ, Tô