Ra khỏi thư phòng Tô Nghiêu Hải, Tô Mộc Nghiên xoay người, đi đến trước cửa phòng ngủ Tô Nhiễm Nhiễm.
Nếu lúc nãy Mẹ Tô nói không sai, vậy giờ Mạc Tư Ngư chắc còn trong phòng Tô Nhiễm Nhiễm. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên đưa tay lên vừa định gõ cửa, đột nhiên thấy Mạc Tư Ngư mở cửa đi ra, suýt chút nữa nàng đụng vào Tô Mộc Nghiên.
Trở tay không kịp, Tô Mộc Nghiên ổn định lại, nghiêng đầu chỉ kịp nhìn thấy mặt Mạc Tư Ngư, lại nhạy cảm thấy sắc mặt Mạc Tư Ngư không tốt, thậm chí xứng được với chữ lạnh lùng.
"Tư Ngư, mình đang muốn tìm bồ..."
Tô Mộc Nghiên còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tô Nhiễm Nhiễm đứng ngoài cửa, nàng thấy Tô Nhiễm Nhiễm giận đến đỏ mặt, vừa thấy chỉ biết tức nghẹn một bụng còn chưa phát tiết. Nên Tô Mộc Nghiên biết đièu ngậm miệng, thức thời lùi sang một bên, miễn cho sự tức giận này trút lên người nàng.
"Mạc Tư Ngư, chị thật kém cỏi!" Tô Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng Mạc Tư Ngư xoay người bước đi, nàng mân miệng, hướng về phía Mạc Tư Ngư quát: "Chị đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp chị nữa!" Gào thét gào thét, Tô Nhiễm Nhiễm đâu biết ánh mắt mình bất giác đỏ lên.
Đáng tiếc lời này của Tô Nhiễm Nhiễm cũng không làm Mạc Tư Ngư dừng bước, Mạc Tư Ngư đi thật rõ ràng, Tô Nhiễm Nhiễm nói xong thì Mạc Tư Ngư đã muốn xuống đến dưới lầu.
Tô Mộc Nghiên còn đứng đó, nàng chính là yên lặng quay đầu nhìn nhìn Mạc Tư Ngư đi xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Nhiễm Nhiễm vẫn đứng đó cắn môi cứng rắn chống đỡ. Trong nhất thời, nàng không biết nên quan tâm bên nào trước thì tốt hơn, hay là, khỏi quan tâm bên nào hết.
Nghĩ như vậy, chợt nghe Tô Nhiễm Nhiễm hít hít mũi, khổ sở nhìn Tô Mộc Nghiên, cuối cùng 'ầm' một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
Cho đến lúc này Tô Mộc Nghiên mới tỉnh lại, đi đến thang lầu nhìn, thấy Mạc Tư Ngư đã chào tạm biệt Mẹ Tô, xoay người liền đi ra khỏi Tô gia.
Tô Mộc Nghiên đuổi theo Mạc Tư Ngư đi xuống lầu, mới vừa đi đến phòng khách, mới vừa đến phòng khách thấy Mẹ Tô mở miệng muốn đặt câu hỏi, nàng chạy nhanh đến giá áo lấy áo khoác mặc vào, vừa chạy ra cửa.
"Mẹ, con về trước."
Tô Mộc Nghiên không cho Mẹ Tô có cơ hội mở miệng, nàng mang giày, hướng về phòng khách hô một tiếng, không chờ Mẹ Tô đáp lời, đã mơe cửa đi ra.
Ra Tô gia, Tô Mộc Nghiên thế này mới thở ra, hoàn hảo Mẹ Tô không có hỏi gì, bằng không nàng sợ nói nhiều, thì ngay cả chuyện Tô Nhiễm Nhiễm cùng Mạc Tư Ngư cũng giấu không được.
Tô gia có một Tô Mộc Nghiên đã đủ Ba Tô Mẹ Tô đau đầu, nếu sau này biết chuyện của Tô Nhiễm Nhiễm cùng Mạc Tư Ngư, thật không thể nói.
Đi ra cửa lớn Tô gia, Tô Mộc Nghiên liền thấy xe Mạc Tư Ngư còn đậu ngoài cửa. Nàng hướng gần tới xe vài bước, thấy Mạc Tư Ngư nhô đầu ra, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
"Mình biết bồ không đi." Ngồi vào xe Mạc Tư Ngư, Tô Mộc Nghiên quan sát sắc mặt Mạc Tư Ngư có vẻ không tốt, nói: "Từ nhỏ đến lớn, cho đến giờ bồ chưa từng tức giận với Nhiễm Nhiễm như vậy. Mình không biết rốt cuộc hai người thế nào, nhưng mình biết bây giờ tiểu ma vương nhà mình đang tức giận không ít."
Từ nhỏ đến lớn, Tô Mộc Nghiên không hiếm thấy Tô Nhiễm Nhiễm làm người khác tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng trường hợp như hôm nay, lần dầu tiên Tô Mộc Nghiên nhìn thấy.
Mạc Tư Ngư chậm rãi mở máy xe, nghe Tô Mộc Nghiên nói, nàng chỉ cười khổ một chút, nói: "Mình không có giận." Sau đó, trước ánh mắt Tô Mộc Nghiên, Mạc Tư Ngư bất đắc dĩ thở dài. "Mình chỉ có chút mệt mỏi."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Mộc Nghiên hơi hơi nhíu lại mi, hỏi.
"Lần này khi mình đi công tác, gặp Nhạc Nhã." Mạc Tư Ngư nói xong, lái xe ra ngoài cửa lớn Tô gia, đi đến bên cạnh đài phun nước ở giữa tiểu khu thì dừng lại.
"Nhạc Nhã nào?" Tô Mộc Nghiên nghe sơ qua cái tên này thấy có hơi quen quen, nàng trầm tư một hồi, mới chần chừ hỏi: "Không phải là Nhạc Nhã kia chứ?" Nói xong, Tô Mộc Nghiên tìm thấy đáp án ngay dưới ánh mắt khẳng định của Mạc Tư Ngư.
Nhạc Nhã bạn học đại học của Tô Mộc Nghiên cùng Mạc Tư Ngư, cũng là mối tình đầu của Mạc Tư Ngư, theo ý nghĩa nào đó mà nói, bạn bè xung quanh Mạc Tư Ngư, Nhạc Nhã đối với Mạc Tư Ngư mà nói là đặc biệt nhất. Về người này, Tô Mộc Nghiên đã không có ấn tượng gì, nhưng trong trí nhớ của nàng, hình như nàng vẫn còn nhớ cô gái vô cùng ôn nhu săn sóc kia, đặc biệt lúc đối xử với Mạc Tư Ngư, cảm tình rất chân thật mà nhiệt liệt, chỉ cần thấy ánh mắt Nhạc Nhã nhìn Mạc Tư Ngư chăm chú, có thể từ biểu hiện của nàng đoán được nàng yêu Mạc Tư Ngư biết bao nhiêu.
Sau này tốt nghiệp, hai người đều về nước, cho đến một ngày Mạc Tư Ngư nói với Tô Mộc Nghiên, nói nàng và Nhạc Nhã chia tay. Tô Mộc Nghiên nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Mạc Tư Ngư cũng không hỏi nguyên nhân, nhưng nàng có thể sâu sắc cảm nhận được, chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới Tô Nhiễm Nhiễm.
"Mình không biết từ đâu Nhiễm Nhiễm biết được tin tức, nàng đem bữa cơm tối của chúng mình quậy đến không yên lành, không chỉ có khiến mình khó xử, thậm chí nhiều năm như vậy rồi, lại một lần nữa khiến Nhạc Nhã khó xử. Sau đó mình mới biết được, em ấy cư nhiên dùng thế lực của ông ngoại, phái người theo dõi mình." Mạc Tư Ngư nhắm mắt, tựa hồ nhớ đến một số chuyện không vui, giọng của nàng có chút mệt mỏi. "Có phải thật vớ vẩn hay không? Em ấy quậy như vậy là hợp lý, thậm chí lúc chất vấn mình cũng không thấy có gì không ổn, nhưng mình chỉ hỏi em ấy một vấn đề, mình hỏi rốt cuộc em ấy xem mình là gì, em ấy chỉ cho mình một sự im lặng, cái gì cũng không trả lời được."
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, nàng chính là yên lặng nhìn Mạc Tư Ngư, trong lòng muốn nói cái gì đó an ủi Mạc Tư Ngư, lại hoặc là thay Tô Nhiễm Nhiễm biện giải vài câu, thế nhưng trong nhất thời nàng không tìm thấy từ ngữ thích hợp.
"Mình đã sớm biết tình cảm của mình đối với Nhiễm Nhiễm rất khác, nhiều năm như vậy, mình cũng không phải không có em ấy là không thể. Bồ biết không, cùng với việc có được em ấy, mình vẫn hy vọng có thể chiều theo phương thức cuộc sống mà em ấy thích. Mình biết em ấy còn nhỏ, em ấy không hiểu tình yêu là gì, mình cũng không nghĩ sẽ phá hỏng quan hệ lúc đó giữa mình và em ấy. Mình tự thấy mình đã giữ giới hạn rất tốt, nhưng em ấy lại