Tô Mộc Nghiên chưa bao giờ biết Cảnh Phong có một người chị, hay càng thêm xác thực một chút, là Tô Mộc Nghiên căn bản không biết gì về chuyện của Cảnh Phong cả.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cảnh Phong chậm rãi tiến vào cuộc sống của Tô Mộc Nghiên, mưa dầm thấm đất, đến khi Tô Mộc Nghiên phát hiện, nàng đã ỷ lại Cảnh Phong đến không rời. Mà từ lúc bắt đầu Cảnh Phong đã chiếu cố tất cả mọi chuyện của nàng, nàng không biết gì về Cảnh Phong, so với Cảnh Phong che giấu, cũng là do nàng không thèm để ý để hỏi nguyên nhân.
Hương trà xanh hòa trong không khí phiêu tán ở chóp mũi, Tô Mộc Nghiên từ trong suy nghĩ quay trở lại, xuyên qua hơi nước nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.
Tay nghề Cảnh Tư rất thành thạo, dưới ánh mắt Tô Mộc Nghiên đâu vào đấy dùng muỗng múc trà đem bỏ vào bình, động tác của nàng thuần thục mà tao nhã, thoạt nhìn có chút cảnh đẹp ý vui.
"Cảnh Phong lúc nhỏ, cũng thích giống Tô tiểu thư vậy nhìn tôi pha trà, còn nữa, lúc em ấy còn nhỏ đáng yêu hơn bây giờ nhiều." Cảnh Tư chuyên tâm pha trà, nhân lúc rãnh rỗi chậm rãi nói về chuyện nhà. "Đây là trà mà Cảnh Phong thích nhất, Tô tiểu thư nếm thử hương vị như thế nào?"
Tô Mộc Nghiên không có tâm tư phẩm trà, nhưng nhìn chung trà đưa tới trước mặt nàng kia, vẫn lễ phép giơ lên nhấp một ngụm. Nàng cũng không phải người không biết trà, chỉ cảm thấy vừa vào mũi thơm ngát, hương vị nhưng thật ra thanh nhã xa xưa.
"Tôi không hiểu trà, cho nên phẩm không ra tốt xấu." Tô Mộc Nghiên nói xong, buông chung trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư nói: "Hơn nữa tôi nghĩ, chị đến gặp tôi cũng không phải vì hẹn tôi uống trà chứ?"
"Tô tiểu thư thật trực tiếp." Cảnh Tư hơi hơi cười rộ lên, buông cái muỗng trong tay xuống, "Được rồi, nếu Tô tiểu thư không thích uống trà, như vậy chúng ta sẽ nói chuyện Tô tiểu thư cảm thấy hứng thú."
Tô Mộc Nghiên nhấp hé miệng, nàng không nói gì, cùng đợi Cảnh Tư bắt đầu.
"Tin chắc Tô tiểu thư cũng đại khái đoán được, thân thế Cảnh Phong không đơn giản như cô nghĩ ban đầu, thậm chí Tô tiểu thư căn bản không biết nên điều tra từ đâu. Đúng vậy, thân thế của em ấy thật không đơn giản." Nói xong, Cảnh Tư vẫy tay, nam trợ lý vẫn đứng bên người nàng lập tức đưa đến một phần văn kiện đóng sách tinh xảo. "Không biết Tô tiểu thư có từng nghe qua tập đoàn Cảnh thị chưa? Cảnh Phong là đứa trẻ nhỏ nhất trong Cảnh gia chúng tôi, là Cảnh thị tam tiểu thư."
Tập đoàn Cảnh thị?
Tô Mộc Nghiên thật có biết một tập đoàn Cảnh thị, hoặc là nói, ở tại nhiều dòng họ công ty giống nhau như vậy, duy nhất có thể có được xưng hô này, cũng chỉ có có duy nhất một tập đoàn Cảnh thị.
Mà hiện tại, người phụ nữ ngồi đối diện tự xưng là chị của Cảnh Phong, cư nhiên nói với nàng, Cảnh Phong là tam tiểu thư của tập đoàn gia tộc khổng lồ kia.
Sắc mặt Tô Mộc Nghiên dần trở nên lạnh lùng mà tái nhợt, nàng không tiếp nhận phần văn kiện kia trong tay Cảnh Tư, hoặc đã không cần dùng chứng cứ gì để xác thực lời Cảnh Tư nói. Trong lòng Tô Mộc Nghiên đã ẩn ẩn đoán được, vẫn nghi hoặc, rột cuộc trong một khắc này biết được.
Nhưng là, cũng không thấy được bao nhiêu thoải mái, ngược lại càng trầm trọng hơn. Một nghi ngờ được cởi bỏ, càng nhiều khó hiểu tràn ngập trong lòng Tô Mộc Nghiên.
"Tô tiểu thư đang nghĩ, nếu Cảnh Phong là Cảnh gia tam tiểu thư, vì sao còn đi che giấu thân thế hiển hách của mình, cam nguyện đến công ty của người khác công tác?" Cảnh Tư một châm thấy máu, không cho thời gian Tô Mộc Nghiên kịp thở. "Bởi vì mười năm trước, Cảnh Phong cùng ba ba tranh cãi một trận, hai người họ không ai nhường ai, Cảnh Phong thậm chí không tiếc cùng ba ba trở mặt, rời khỏi Cảnh gia."
Tô Mộc Nghiên hơi nhíu mày, có chút bất tri bất giác siết chặt chung trà trong tay. "Vì sao?"
"Vì một người phụ nữ." Cảnh Tư ngữ khí nhu hòa không nhanh không chậm, nhưng khóe miệng nàng cong lên dị thường lạnh như băng cùng tàn nhẫn. "Lời tôi nói tiếp, đối với Tô tiểu thư có lẽ hơi tàn nhẫn, bất quá nói ra chân tướng cho Tô tiểu thư biết cũng là chuyện sớm muộn. Dù sao, thật sự tôi cũng không đành lòng nhìn Tô tiểu thư sống trong lừa dối. Lúc trước Cảnh Phong vì một người phụ nữ, mà trở mặt với ba ba, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ."
Chung trà nắm chặt trong tay đã muốn lạnh, tâm Tô Mộc Nghiên cũng lạnh, chỉ là nàng kinh ngạc nhìn Cảnh Tư, tựa hồ Cảnh Tư nói gì đó ra miệng nàng cũng nghe không rõ, trong đầu nàng chỉ lập đi lập lại câu trả lời.
Cảnh Tư không nói nữa, mà nhẹ nhàng phẩm trà nóng, sau đó bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào Tô Mộc Nghiên trấn định gương mặt tái nhợt lại, cong lên khóe miệng.
"Năm Cảnh Phong mười lăm tuổi, mẹ của chúng tôi mất, ba năm sau, ba ba đột nhiên nói với chúng tôi ông tái hôn, chính là cô giáo dạy dương cầm của Cảnh Phong. Nói về cô giáo dạy dương cầm đó, không chỉ là cô giáo dạy dương cầm cho Cảnh Phong, tôi ít nhiều cũng biết chuyện của hai người này. Cảnh Phong không đồng ý, thậm chí không tiếc trở mặt với ba ba, chỉ tiếc là, cuối cùng cô gái kia chọn ba ba." Cảnh Tư nói xong, dừng một chút, "Cảnh Phong bỏ đi rất kiên quyết, thậm chí không cho ba ba cơ hội đổi ý. Sau đó, Cảnh Phong tiêu hủy tất cả tư liệu của em ấy về Cảnh gia, à, đúng rồi, hồ sơ giả tạo của em ấy, vẫn là xuất từ tay tôi. Lúc đầu tôi hỗ trợ, chẳng qua nghĩ rằng em ấy nhất thời giận dỗi, chờ một ngày nào đó em ấy suy nghĩ cẩn thận, sẽ quay về. Nhưng tôi thật không ngờ, em ấy vừa đi, chính là gần mười năm, không hề quay đầu lại. Chỉ có hằng năm đến ngày giỗ của mẹ mới trở về vài ngày, nhưng chỉ có vậy, em ấy còn