Chương 82: Tôi sẽ không hận cô, vì cô không xứng.
Cảnh Phong sớm biết, có một số việc, một số cảnh tượng dù cô không nguyện ý đối mặt, thì có một ngày nó vẫn sẽ đến.
Chỉ là ngày ngày ở bên Tô Mộc Nghiên, thời gian tươi đẹp thường như ma túy làm tê liệt thần kinh và lý trí, khiến cô xem nhẹ những đau đớn sẽ đón nhận sau này.
"Em đã biết rồi." Cảnh Phong không trả lời, hoặc là, căn bản cô không biết nên trả lời như thế nào, cô cúi đầu, giọng điệu thở dài mang theo sự bất đắc dĩ. "Là Cảnh Tư nói với em?"
"Cô ta nói cô ta là chị cô, cô ta còn nói với tôi rất nhiều chuyện vớ vẩn." Tô Mộc Nghiên thật sự muốn nói ra với giọng điệu thoải mái một chút, chỉ tiếc lòng nàng nặng trĩu, thật sự không cách nào nói ra những chuyện đó như một trò cười. "Cô ta nói đúng, nhưng tôi không cách nào tin được. Cô là dạng người gì, trong lòng tôi rõ nhất, nội tâm cô mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể cần một người thay thế vị trí ai đó ở trong lòng cô đây?"
Tô Mộc Nghiên nói, giọng nàng càng lúc càng nhẹ, câu cuối cùng nói xong, ánh mắt vốn giảo hoạt kia đã trở nên đỏ ngầu. Nàng hạ tầm mắt, vừa không dám nhìn thấy sự chứng thực trong đôi mắt Cảnh Phong, lại rất muốn thấy được phủ định từ trên người Cảnh Phong. "Cô ta nói cô là tam tiểu thư của Cảnh gia, ha, không có khả năng đó. Cô làm sao có thể là tam tiểu thư của Cảnh gia chứ, bắt đầu từ lúc tôi biết cô, cô cũng chỉ là Cảnh Phong, là Cảnh Phong của một mình tôi..."
Tô Mộc Nghiên nói xong lời cuối cùng, cổ họng đau rát đến mức nói không nên lời. Nàng hơi cúi đầu, ý cười trên mặt đã trở nên bi thương đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, tầm mắt nàng dần dần trở nên mơ hồ, có cái gì đó từ trên mặt nàng sớm đã theo nước mưa chảy xuống dưới, rất ấm rất ấm.
"Mộc Nghiên..." Tô Mộc Nghiên không cách nào nói tiếp nữa, Cảnh Phong cũng không để nàng nói nữa, cô nhẹ nhàng gọi Tô Mộc nghiên một tiếng, vươn tay muốn giữ chặt nàng, đáng tiếc ngay lúc cô vươn tay ra Tô Mộc Nghiên đã nhanh chóng lùi lại phía sau, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa thêm một chút.
Tô Mộc Nghiên chưa từng nhìn thấy vẻ mặt bất lực và khó xử như vậy của Cảnh Phong, trong trí nhớ, Cảnh Phong của nàng cho tới bây giờ chỉ có một bộ dáng bình tĩnh vinh nhục không sờn, mặc kệ là trong cuộc sống hay trong công việc, cô ấy vẫn thong dong và tự tin, nhưng giờ đây tất cả nhưng biểu cảm đó không nhìn thấy nữa, Cảnh Phong bây giờ, xa lạ đến nỗi khiến Tô Mộc Nghiên kích động sợ hãi.
"Cô đừng đụng tôi." Tô Mộc Nghiên rụt tay lại, giọng nàng cũng không lớn, nhưng gằn từng tiếng nói ra thật kiên định. "Giải thích đi, Cảnh Phong, tôi đang đợi cô giải thích?" Nói cho tôi biết tất cả chuyện này đều là giả, tôi tin tưởng cô đến vậy, Cảnh Phong, cô trăm ngàn lần đừng để tôi thất vọng. Tôi biết, cô cho đến giờ sẽ không làm những chuyện khiến tôi thất vọng.
Cảnh Phong không nói gì, cô chỉ ngẩng đầu im lặng, tựa như đang chuẩn bị tìm từ ngữ, lại tựa như im lặng chống đỡ.
Nhưng Tô Mộc Nghiên biết, đó chính là sự im lặng cam chịu. Nếu Cảnh Phong muốn giải thích, với bản lĩnh của cô ấy, cô ấy hoàn toàn có thể chỉ dùng hai ba câu là giải thích xong, nhưng cô ấy chẳng nói gì cả, nó như một câu trả lời gián tiếp. Tô Mộc Nghiên chỉ cảm thấy máu trong người ngừng chảy, toàn thân lạnh lẽo đến phát run, nàng nhìn thẳng vào Cảnh Phong, đột nhiên cảm thấy Cảnh Phong như vậy, thật quá tàn nhẫn.
Mưa rất lớn chặn hết tất cả tiếng động ồn ào ở bên ngoài, bên tai Tô Mộc Nghiên chỉ còn vang lên tiếng mưa rào rào, nàng sợ hãi mở to mắt, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cảnh Phong, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã không còn nhận ra người trước mắt này nữa rồi. Giả, cái gì cũng là giả, ấm áp cũng vậy, trí nhớ cũng vậy, đều là giả, ngay cả người trước mặt, cũng là giả. Tận đáy lòng tựa như vang lên tiếng vỡ tan của cái gì đó, cắt lòng nàng chảy đầm đìa máu tươi vô cùng đau đớn.
Ngực như lửa thiêu đốt rất đau đớn, Tô Mộc Nghiên thậm chí không cách nào hít thở bình thường, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó, ngay cả mưa thấm ướt quần áo nàng cũng không cảm thấy lạnh.
Cảnh Phong trong im lặng quay đầu lại, đau đớn và bất đắc dĩ rõ ràng như vậy, môi mấp máy tựa như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng ngưng ở bên miệng, chỉ có một câu nói thản nhiên thở dài. "Xin lỗi."
Tô Mộc Nghiên với ánh mắt sáng rực mong chờ Cảnh Phong giải thích hóa thành tro tàn, tai nàng nghe ong ong, rõ ràng chỉ cần Cảnh Phong giải thích một câu thôi, nhưng nàng dường như cảm thấy tất cả đều đã sáng tỏ.
Tại sao phải xin lỗi? Xin lỗi có thể đổi được gì đây, có thể khiến tôi không đau khổ, hay là có thể xóa hết những tổn thương cô gây ra cho tôi? Tôi tin tưởng cô như vậy, cô có biết tôi tin cô đến cỡ nào không, tại sao cô phải dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để đánh vỡ đi niềm tin của tôi dành cho cô chứ?
Rõ ràng cô biết, ngay từ đầu, đối với cô ngay cả một chút sức chống cự tôi cũng không có. Nếu cô chỉ xem tôi như vật thay thế của người khác, vậy thì vì sao lại đối với tôi dịu dàng ấm áp như vậy, vì sao lại để tôi yêu cô?
Cảnh Phong, cô rất ngoan. (ngoan độc)
"Vì sao là tôi?" Trong lòng đau đớn khiến Tô Mộc Nghiên gần như không đứng thẳng được, nàng hơi hơi khom người, chỉ cảm thấy sự thật tàn khốc ngay trước mắt, tự tôn của nàng, kiêu ngạo của nàng đều muốn hóa tro tàn, từng chút từng chút rã tan hỏng mất. "Chỉ bởi gương mặt tôi giống cô ta, nên cô mới vô tình lừa gạt đùa giỡn tôi? Sao cô có thể vô tình như vậy đáng sợ như vậy?" Chẳng lẽ cô không biết rằng khi cô xem tôi như trò tiêu khiển thì tôi đã yêu cô rồi sao?
Tôi hận bản thân mình đã yêu cô, nếu tôi không yêu cô, thì hôm nay, tôi vẫn còn kiêu ngạo của mình, chứ không phải là Tô Mộc Nghiên vứt bỏ tất cả như bây giờ. Tôi hận cô, Cảnh Phong, tôi càng hận bản thân mình yêu cô, tôi yêu cô bao nhiêu, giờ phút này tôi hận bản thân mình bấy nhiêu.
"Mộc Nghiên..." Giọng Cảnh Phong khàn khàn nhưng lại vô lực, cô vươn tay muốn chạm vào Tô Mộc Nghiên, thậm chí muốn ôm Tô Mộc Nghiên vào lòng, nhưng cô biết, cô không thể làm vậy được nữa. Tô Mộc Nghiên hận cô, dù cô không muốn tin, nhưng Tô Mộc Nghiên thật sự hận cô.
Nhưng quá khó khăn, muốn nói ra sự thật là quá khó khăn, ánh mắt Tô Mộc Nghiên nhìn cô đã không còn một