Chương 83: Mình nhất định loại Cảnh Phong ra khỏi cuộc đời.
Tô Mộc Nghiên trầm mình trong bồn tắm lớn, thân thể lạnh lẽo ngâm trong làn nước ấm áp, nàng vẫn cảm thấy lạnh.
Nàng ôm đầu gối, vùi đầu ở khuỷu tay, cho dù cật lực không thèm nghĩ đến nữa, nhưng bóng dáng Cảnh Phong vẫn đang hiện ra tràn ngập trong đầu, trong lòng nàng.
Rất đau. Đau đến mắt nàng nóng rát, trái tim như đang thiêu cháy.
Tiếng chuông di động vang lên kéo lại Tô Mộc Nghiên đang suy nghĩ sâu xa, nàng lười biếng không muốn động đậy, đến khi di động vang lên vài lần nữa, nàng mới vươn tay lấy nó.
"Mộc Nghiên, là mình đây." Giọng Mạc Tư Ngư lộ ra sự gấp gáp đầy lo lắng, "Bồ không sao chứ?"
"Mình không sao."
"Vừa rồi người kia..." Mạc Tư Ngư ở đầu bên kia điện thoại chần chờ trong chốc lát, cuối cùng cũng bỏ qua nghi vấn, chỉ lo lắng hỏi lại: "Bồ thật sự không sao chứ? Mình nghe giọng bồ không giống như là không có chuyện gì, cần mình qua gặp bồ bây giờ không?"
"Bồ đừng đến đây." Tô Mộc Nghiên nhắm mắt lại, thản nhiên cự tuyệt nói: "Mình không muốn để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình."
"Mộc Nghiên?" Mạc Tư Ngư mơ hồ từ lời Tô Mộc Nghiên nói nghe được một chút gì đó không ổn, nàng không khỏi lo lắng nâng cao giọng: "Rốt cuộc bồ làm sao vậy?"
Tô Mộc Nghiên dựa vào bồn tắm lớn, đầu vô lực đặt lên đầu gối, nàng nhắm mắt mệt mỏi nói: "Bồ yên tâm đi, mình ổn, mình thật sự không sao." Nói xong, nàng mở to mắt, "Cho mình thời gian vài ngày, mình sẽ tốt hơn."
Đúng vậy, mình chỉ cần thời gian vài ngày mà thôi. Mình nhất định sẽ loại Cảnh Phong ra khỏi cuộc sống của mình, mình thề.
Biến mất nửa tháng Tô Mộc Nghiên trở về Thụy An, mang theo tin tức chấn động mà trở về, chính là tin tức Giám đốc thị trường Cảnh Phong sẽ tạm rời cương vị công tác.
Về chuyện Giám đốc Cảnh đột nhiên rời khỏi, tin tức vừa truyền ra đã khiến cho trên dưới nhân viên Thụy An nhiệt liệt nghị luận, đáng tiếc nguyên nhân thế nào, đến nay vẫn là câu đố.
Thay thế vị trí của Cảnh Phong là Quản lý phòng thị trường, họ Lưu, năm nay gần bốn mươi tuổi, năm đó khi Cảnh Phong nhận chức Giám đốc thị trường thì ông ta là người đưa ra dị nghị lớn nhất, nay ước nguyện đã đạt được, tự nhiên đắc ý một phen.
Tân quan tiền nhiệm ba đem hỏa (là tân quan nhậm chức thường có chính sách cải cách mới) vừa nhậm chức Giám đốc Lưu đầu tiên đi vào văn phòng Cảnh Phong, lập tức đem những thứ Cảnh Phong dùng đổi mới tất cả, sau đó lập tức triệu tập cuộc họp, yêu cầu cấp dưới bỏ hết nghỉ ngơi, dựa theo yêu cầu của ông ta mà làm việc.
Mọi người tuy rằng nhìn không quen mặt mũi ông ta, đều không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng chỉ có thể chịu đựng, không chỗ phát tác.
"Tô tổng."
Tiểu Mạn mở cửa văn phòng Tô Mộc Nghiên, liền thấy Tô Mộc Nghiên đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía nàng ngẩn người.
"Chuyện gì?" Tô Mộc Nghiên một tay cầm tách cà phê, một tay hoành trước ngực, nghe tiếng Tiểu Mạn, nàng mới quay đầu.
Tiểu Mạn đem giấy tờ đưa tới trước bàn, cung kính nói: "Đây là văn giấy tờ sáng nay đưa tới, chờ chị ký tên."
"Ừ." Tô Mộc Nghiên ngồi trở lại trước bàn công tác, lật ra xem, ngẩng đầu nhíu mày nói: "Chuyện chọn trang phục người phát ngôn cho Hạ Chi Ca, hiện tại ai phụ trách?"
Tiểu Mạn ngẫm nghĩ, nói: "Gần nhất vẫn đều do Giám đốc Lưu phụ trách theo."
Tô Mộc Nghiên nghe vậy, lật mấy tờ lịch bàn, nói: "Đã lâu như vậy, sao còn chưa chọn xong?"
"Giám đốc Lưu đưa ra vài phương án thiết kế, cô Hạ đều cảm thấy không hài lòng, nên chuyện này vẫn kéo dài. Sau đó vẫn chọn không được, người đại diện của cô Hạ mất kiên nhẫn, nói ngày mốt cô ấy còn công việc khác phải tham gia, ngày mai phải chuẩn bị đi rồi." Tiểu Mạn nói xong, nhớ tới bộ dáng Giám đốc Lưu thăng quan đắc ý đánh rắm, nhịn không được âm thầm nói thêm. "Hơn nữa thường ngày mọi người đối với tác phong của Giám đốc Lưu đều có dị nghị, nói nếu là Giám đốc Cảnh, phương án định trang phục này phỏng chừng đã sớm xong từ lâu."
"Phạch" Tô Mộc Nghiên im lặng không lên tiếng khép lại tập hồ sơ, rõ ràng nàng cũng chưa nói gì cả, biểu cảm cũng không có quá nhiều thay đổi, nhưng động tác vô ý lơ đãng này, vẫn khiến Tiểu Mạn phát run.
Từ sau khi Tô Mộc Nghiên trở lại công ty, tuy nàng chỉ lạnh lùng tuyên bố Cảnh Phong tạm rời cương vị công tác, nhưng trên dưới mọi người trong công ty đều đoán được, cho dù trong chuyện này Tô Mộc Nghiên không biểu lộ ra điều gì khác thường, trên thực tế đáy lòng vẫn sẽ có chút cảm xúc phập phồng. Toàn công ty ai mà không biết, Tô Mộc Nghiên và Cảnh Phong hợp tác ăn ý năm năm, không chỉ trên công việc, ngay cả quan hệ riêng đều là thân mật khắng khít. Mà nay cấp dưới đắc lực nhất Tô Mộc Nghiên coi trọng đã ra đi, phương diện này cất giấu ẩn tình, càng thêm khiến mọi người tò mò bàn luận. Nhưng dù có hiếu kỳ, cũng không người nào dám can đảm đến hỏi Tô Mộc Nghiên, thậm chí không ai dám ở trước mặt Tô Mộc Nghiên nhắc đến tên Cảnh Phong.
Tiểu Mạn cũng biết không thể nói đến tên Cảnh Phong, nhưng mỗi ngày nhìn bộ dáng Giám đốc Lưu vừa nhậm chức đã diễu võ dương oai, nhịn không được mới so sánh ông ta với Cảnh Phong, tự nhiên đáy lòng cũng có cái cao cái thấp, thêm vài phần bất mãn.
Tô Mộc Nghiên yên lặng quét mắt liếc Tiểu Mạn một cái, sau đó ném hồ sơ sang một bên, hỏi: "Ngày mai khi nào thì Hạ Chi Ca đi?"
"Đại diện của cô Hạ nói là tối mai tám giờ lên máy bay."
"Tiểu Mạn, cô xem giùm tôi, từ giờ đến tám giờ tối mai, tôi có hẹn trước bao nhiêu việc?" Tô Mộc Nghiên vừa nói, vừa mở tập hồ sơ kia ra xem lại. "Tìm khoảng thời gian trống nhất, tự tôi sẽ đi bàn chuyện này với Hạ Chi Ca."
"Nhưng Tô tổng đêm nay chị còn hẹn trước Trương tổng ăn cơm, sáng