Tô Mộc Nghiên nghi hoặc nhìn Hạ Chi Ca, nàng mân khóe miệng không nói gì, một lúc sau mới từ trong im lặng mở miệng. "Hạ tiểu thư nói vậy, chính là biết chân tướng?"
"Cảnh Phong chưa bao giờ thích nhắc về Cảnh gia, thật ra là có lý do." Hạ Chi Ca nói xong, nhìn lại Tô Mộc Nghiên, nói: "Vì Cảnh Phong không thích Cảnh gia, tất cả về Cảnh gia, chị ấy đều không thích, bắt đầu từ lúc còn nhỏ rồi." Hạ Chi Ca cúi đầu nhìn dưới chân, sau lại ngẩng đầu lên, sự sắc bén trên gương mặt nhạt dần, vẻ mặt như nhớ lại gì đó. "Lúc trước tôi từng nói với Tô tổng, mẹ tôi và mẹ của Cảnh Phong là bạn tốt, hồi nhỏ tôi thường theo mẹ đến Cảnh gia, về chuyện của Cảnh Phong, là từ lúc đó mới biết. Cảnh Phong là con út của Cảnh gia, trên chị ấy, còn một người anh và một người chị. Nhưng khi Cảnh Phong khoảng bảy tám tuổi, anh trai Cảnh Phong trong một lần cưỡi ngựa đã vô ý ngã xuống, xương sườn gãy đâm thẳng vào tim, lúc đưa vào bệnh viện thì đã chết. Đứa con trai duy nhất của Cảnh gia đã ra đi như vậy, ba mẹ Cảnh Phong rất đau lòng, dù sao một tập đoàn gia tộc lớn như Cảnh thị, cần người kế thừa Cảnh gia là chuyện đương nhiên, đáng tiếc bấy giờ tất cả đều rối loạn."
Tô Mộc Nghiên mơ hồ nhớ lại khi đó trợ lý của Cảnh Tư gọi nàng là đại tiểu thư, mà Cảnh Tư cũng từng nói Cảnh Phong là con út của Cảnh gia, là Cảnh gia tam tiểu thư, mà về chuyện người con thứ hai vẫn không hề nhắc đến. Lúc đó dù nàng có hơi nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, giờ mới biết được chân tướng.
"Mẹ của Cảnh Phong lúc đó thân thể đã không khỏe lắm, sinh thêm một đứa con là chuyện không thể, mà trong lòng ba Cảnh Phong biết rõ, cho nên ông ấy công khai bao nuôi tình nhân bên ngoài. Mấy năm đó, ba của Cảnh Phong rất ít khi về nhà, mặc dù bên ngoài có con nối dòng, chỉ tiếc Cảnh gia là một tập đoàn gia tộc, tự nhiên sẽ không thừa nhận đứa con tư sinh bên ngoài. Lúc đó ba Cảnh Phong rất tức giận, đối với việc mẹ Cảnh Phong không thể sinh nữa mà bắt đầu trở nên thô bạo. Tôi vẫn còn nhớ rõ những năm cuối đời bà ấy đã trôi qua như thế nào, mỗi lần tôi cùng mẹ đến Cảnh gia thăm bà, bà vẫn luôn rơi nước mắt, nằm trên giường nhìn di ảnh nhị thiếu gia đã mất mà ngây người, rõ ràng không phải lỗi của bà, bà cũng không cần tự trách, bộ dáng đó, đến giờ tôi không thể quên được."
Hạ Chi Ca trong lời kể mang theo oán giận, nàng nhìn lại Tô Mộc Nghiên, nói: "Bắt đầu từ khi đó Cảnh Phong được nuôi dạy như một đứa con trai, ba của Cảnh Phong rất hà khắc đối với chị ấy, chuyện gì cũng lấy gốc độ của một đứa con trai yêu cầu chị ấy. Mà mẹ của Cảnh Phong thủy chung vẫn thấy con gái là phải tao nhã cao quý, nên lại lấy hình mẫu một đứa con gái ưu tú nhất để giáo dục chị ấy, cô không thể tưởng tượng được những ngày đó Cảnh Phong đã trải qua như thế nào."
"Vì sao lại nói tôi nghe chuyện này? Tô Mộc Nghiên cảm thấy nàng đã làm được không để ý không hỏi chuyện Cảnh Phong, nhưng khi biết được, đáy lòng vẫn nhịn không nổi dậy sóng.
"Sở dĩ tôi nói ra, chỉ vì muốn nói cho Tô tổng một sự kiện. Đó là, trong năm năm ở bên Tô tổng, Cảnh Phong rất hạnh phúc, đó là sự thỏa mãn mà tôi chưa từng nhìn thấy ở chị ấy." Hạ Chi Ca cười cười, nụ cười tỏa nắng trên gương mặt. "Tôi không biết cái gì mới có thể coi là sự thật, nhưng tôi chỉ nói cái tôi thấy, đó chính là Cảnh Phong rất để ý đến thời gian ở bên cạnh Tô tổng, Cảnh Phong thật sự quý trọng cô, ai cũng không thay đổi được sự thật này." Bởi vì để ý, nên mới sợ hãi, mới bắt đắc dĩ khó có thể mở miệng cùng khó xử.
Tô Mộc Nghiên giật mình, nàng không biết Hạ Chi Ca nói những lời này có bao nhiêu là thật, lại có bao nhiêu là giả, nhưng chỉ là nàng nhìn vào ánh mắt Hạ Chi Ca đều cảm thấy nghi ngờ của nàng là chuyện dư thừa. Nghĩ như vậy, trong lòng của nàng bắt đầu lo lắng, nàng cảm thấy chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng bị bắt nghe được rất nhiều ẩn tình nàng không biết, rất ít, thậm chí là không cho nàng bao nhiêu thời gian để nàng kịp tiêu hóa và phán đoán thật giả.
Nếu Cảnh Phong thật đúng như Hạ Chi Ca nói rất để ý mình, vậy thì Kỷ Ninh Lan trong lòng Cảnh Phong là gì? Rõ ràng nàng đã cho Cảnh Phong cơ hội giải thích, nhưng Cảnh Phong lại lựa chọn im lặng, là cô ấy lựa chọn cam chịu lời Cảnh Tư nói.
Nghĩ, di động Tô Mộc Nghiên vang lên, nàng lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ hỗn loạn, miễn cưỡng cười cười với Hạ Chi Ca, xoay người đi nghe điện thoại.
"Alô?"
"Mộc Nghiên, bồ đang ở đâu?" Giọng Mạc Tư Ngư lộ ra một chút lo lắng, "Công ty của anh bồ xảy ra chuyện lớn rồi."
"Sao lại thế này?" cái tên Tô Lập