Lâm Khánh Quyền gật đầu.
Hai người mặc quần áo chỉnh tề rồi lái xe về nhà tổ.
Đỗ xe xong, hai người đi tới cửa phòng khách, quản gia niềm nở chào đón: “Cậu chủ, mợ chủ, cậu mợ đã về.
Ông bà chủ, cô chủ và khách đều đã chờ bên trong rồi ạ.”
Lâm Khánh Quyền gật đầu.
Lục Thi Nguyệt đi vào mới biết khách ở đây không phải ai khác mà chính là Dương Linh Hạ và ba mẹ cô ta.
Dương Linh Hạ thấy Lâm Khánh Quyền thì vui mừng, nhưng khi thấy Lục Thi Nguyệt đi cạnh anh thì nụ cười đã nhạt đi rất nhiều.
Bà Lâm thấy Lâm Khánh Quyền và Lục Thi Nguyệt cùng về thì rất vui, bà vẫy tay gọi: “Thi Nguyệt, mau lại đây.”
Lục Thi Nguyệt tươi cười đi tới.
Bà Lâm luôn đối xử rất tốt với cô, có thể nói là yêu thương cô như con gái ruột, nhưng ông Lâm thì lại hờ hững với cô, dù sao gia đình cô cũng không bề thế.
Lúc đầu ông Lâm rất hài lòng Dương Linh Hạ, chỉ tiếc cuối cùng cô ta lại ra nước ngoài, suýt thì khiến nhà họ Lâm và nhà họ Dương cạch mặt không qua lại, cũng may người nhà họ Dương xin lỗi, lại thêm sự hoà giải của Lâm Khánh Quyền nên mới dần dần xoa dịu được mối quan hệ giữa hai gia đình.
Bà Lâm kéo tay Lục Thi Nguyệt bảo: “Ông Dương, đây là vợ Khánh Quyền, bốn năm trước hai nhà chúng ta có xích mích nên ông bà chưa được gặp.
Con dâu tôi vừa xinh đẹp vừa tốt bụng lại hiếu thảo, tôi rất thích con bé.
Cũng vì có con bé ở đây mà cuộc sống của tôi mới không quá nhàm chán, nếu không ông Lâm và Khánh Quyền bận rộn như thế, Mỹ Đình lại suốt ngày đi tiệc, không ai có thời gian ở cùng tôi cả, có mỗi con bé là hiếu thảo thôi.”
Vẻ mất tự nhiên hiện lên trên mặt ba Dương, mẹ Dương.
Mẹ Dương cố gượng cười: “Vợ Khánh Quyền đương nhiên là xuất sắc rồi, chỉ là sao tôi lại thấy con dâu bà rất giống một cô gái nào đó nhỉ, nhưng nhất thời tôi lại không nghĩ ra cô gái này là ai.
Ông Dương, ông có thấy vậy không?”
Ba Dương đáp: “Nghe bà nói vậy tôi mới thấy đúng là con bé hơi giống Linh Hạ nhà mình.”
Dương Linh Hạ dịu dàng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, giống như cô gái dịu dàng, xinh đẹp, tính tình hào sảng trong truyền thuyết, hầu như đều là ưu điểm mà đàn ông mong muốn ở phụ nữ.
Người phụ nữ hoàn hảo như vậy chẳng trách người được ông trời ưu ái như Lâm Khánh Quyền lại không tránh khỏi động lòng, có thể nói là bị câu mất hồn phách.
Lục Thi Nguyệt nhìn Lâm Khánh Quyền từ lúc vào ánh mắt chưa từng rời khỏi Dương Linh Hạ, trong mắt cô lướt qua một tia thất vọng, dù cô cố gắng thế nào, chỉ cần Dương Linh Hạ xuất hiện thì cô sẽ mãi chỉ là hàng thay thế cho cô ta.
Bây giờ hàng chính hãng đã quay về, đương nhiên không còn ai thích hàng thay thế nữa.
Đương nhiên bà Lâm cũng nhận ra sự thất thố của Lâm Khánh Quyền bèn ho khan hai tiếng: “Khánh Quyền, về nhà rồi đừng mặc comple nữa, lên lầu thay bộ quần áo rồi xuống đi.”
Lâm Khánh Quyền dời mắt, gật đầu.
Sau khi Lâm Khánh Quyền lên lầu, bà Lâm lại hiền từ nói với Lục Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, đây là bác trai nhà họ Dương, còn đây là bác gái, còn đây là Linh Hạ – vị hôn thê lúc đầu của Khánh Quyền.
Khi ấy hai đứa chuẩn bị kết hôn, cuối cùng lại xảy ra chút chuyện nên không thành.”
Lục Thi Nguyệt giả vờ như không biết, cười bảo: “Cháu chào hai bác, chào cô, Linh Hạ.”
Dương Linh Hạ mỉm cười dịu dàng: “Chào cô Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi rất vinh hạnh đấy.”
Lục Thi Nguyệt đáp lại: “Đúng là rất vinh hạnh, ban đầu tôi còn tưởng người phụ nữ rời bỏ Khánh Quyền để đến châu Âu xa xôi chắc chắn là một người vô cùng đáng ghét.
Không