“Không sao, Khánh Quyền xuất sắc trong mọi mặt, có những người phụ nữ khác nhung nhớ cũng là điều đương nhiên.
Nếu tôi ghen với từng người thì đã thành hũ giấm từ lâu rồi.”
Bà Lâm cũng nói giúp: “Điểm này của Thi Nguyệt rất tốt, tính tình tốt lại cởi mở, không thích gây sự như những người phụ nữ khác.
Đàn ông bận rộn thì biết cách thấu hiểu, không khóc lóc làm loạn đòi này đòi kia.
Con bé hiểu chuyện nên tôi mới thích con bé đến vậy.”
Lời này của bà Lâm dường như còn có ý khác.
Sắc mặt Dương Linh Hạ hơi thay đổi.
Còn Lục Thi Nguyệt thì thầm nghĩ trong lòng bà Lâm cũng không thích Dương Linh Hạ lắm.
Cũng phải, người phụ nữ đã từng phản bội con trai mình, nếu là cô thì cô cũng chẳng thích nổi.
Bà Lâm vỗ vỗ mu bàn tay Lục Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, con lên xem Khánh Quyền đang làm gì đi, thay quần áo thôi mà sao lâu vậy?”
Lục Thi Nguyệt đứng dậy: “Hai bác cứ ngồi đây nhé, cháu xin phép lên xem Khánh Quyền thế nào.”.
Truyện Trinh Thám
Sau khi Lục Thi Nguyệt đi, bà Lâm nâng ly trà lên, tao nhã ngấp một ngụm: “Hai đứa này kết hôn bốn năm rồi vẫn tình cảm vậy đấy, lúc nào cũng chỉ mong được dính lấy nhau, đôi lúc người già chúng tôi nhìn cũng không vừa mắt, ông bà đừng để ý nhé.”
Sắc mặt ba mẹ Dương không được tốt lắm.
Bà Lâm làm như không nhìn thấy, lại cười bảo: “Linh Hạ, cháu cũng không còn trẻ nữa, đã tìm được bạn trai mới ở châu Âu chưa?”
Dương Linh Hạ mỉm cười trả lời: “Công việc của cháu bận rộn, thời gian này phải đi diễn khắp nơi, không ở đâu được lâu dài.
Nhưng cháu định vài tháng nữa sẽ về nước, sau đó định cư ở đây luôn.”
“Đang phát triển tốt ở châu Âu, tiền lương cũng cao, mà nước ngoài cũng nhiều đàn ông xuất sắc, sao cháu không xem xét tiếp tục phát triển ở châu Âu?” Bà Lâm nói, suýt thì bà đã nói rằng ở lại nước ngoài luôn đi, đừng về gây hoạ cho con tôi nữa.
Vẻ mặt Dương Linh Hạ không đổi, cô ta cười trả lời: “Nước ngoài có tốt hơn nữa nhưng không có người mình nhung nhớ, trong lòng cũng trống rỗng, chi bằng lựa chọn về nước phát triển dì ạ.”
Bà Lâm rót trà cho ông Lâm: “Ông à, nhà người ta lâu lắm mới tới chơi, sao ông cứ im như thóc thế, dù sao cũng phải nói với khách đôi câu chứ.”
Cuối cùng ba Lâm cũng chịu ngẩng đầu lên, vẻ ngoài của ông giống Lâm Khánh Quyền đến bảy tám phần, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn Lâm Khánh Quyền một chút, ông đeo kính trông như một thương gia đầy mùi tiền, lại như một vị học giả học rộng biết nhiều.
“Ông Dương, mấy ngày trước tôi có được bộ cờ rất hay, lát nữa ăn xong chúng ta chơi vài ván đi.”
Ba Dương cười bảo: “Tôi cũng đang ngứa tay muốn tìm người chơi cờ cùng đây, không ngờ ông lại lên tiếng trước.
Được, lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng nhau đánh cờ, trước nay ông vẫn luôn thắng tôi, hôm nay tôi phải lật lại một ván mới được.”
Ba Lâm gật đầu: “Được, lát nữa ăn xong chúng tôi sẽ chơi thoả thích.”
Bà Lâm cười: “Ông đó, già rồi, người ta ở tuổi này đã về hưu ở nhà dưỡng lão, ông thì cứ ngồi ở công ty, sở thích duy nhất là đánh cờ, nếu hôm nào ông đổi sở thích khác, tôi sẽ vui lắm đấy.”
Ba Lâm chỉ yên lặng lắng nghe.
Dương Linh Hạ tươi cười: “Dì à, cháu thấy sở thích