“Em đi đâu?”
“Tổng giám đốc Lâm chướng mắt em, em tránh đi là được, đỡ làm bẩn mắt anh.
” Lục Thi Nguyệt cũng không quay đầu lại, nói.
“Quay lại.
”
Lục Thi Nguyệt chân chừ một lát, cuối cùng cũng cầm túi xách quay người lại, hai tay khoanh trước ngực ngồi xuống sofa.
Lâm Khánh Quyền đứng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Lục Thi Nguyệt, tính nết của em ngày càng ghê gớm rồi nhỉ, tôi mới nói em vài câu mà em đã làm loạn lên với tôi rồi.
”
“Em không dám giận gì tổng giám đốc Lâm cả.
”
“Em như vậy không phải đang giận thì là gì?”
Lục Thi Nguyệt im lặng.
“Em ngồi đó suy nghĩ kĩ lại cho tôi, tôi đi tắm.
” Nói xong, Lâm Khánh Quyền muốn lên tầng, không ngờ Lục Thi Nguyệt lại lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta ly hôn đi, những điều kiện hậu hĩnh mà anh đưa ra em cũng không muốn nữa.
”
Lâm Khánh Quyền dừng bước, sắc mặt khó coi nhìn Lục Thi Nguyệt.
“Em nói lại một lần nữa.
”
Lục Thi Nguyệt đứng dậy, không sợ hãi nhìn Lâm Khánh Quyền, nói rõ từng câu từng chữ: “Tổng giám đốc Lâm, từ khi cô Dương trở về, anh như biến thành một người khác, tuy giữa chúng ta là hôn nhân hợp đồng, nhưng cũng là vợ chồng trên luật pháp, đến cả vợ mình mà anh cũng không tin, em nghĩ mối hôn nhân này không cần thiết nữa rồi.
”
Lâm Khánh Quyền đột nhiên tiến tới, siết cằm cô, giọng nói không mấy vui: “Lục Thi Nguyệt, chuyện ly hôn còn chưa đến lượt em lên tiếng, em muốn ly hôn đúng chứ, cũng không phải không thể, đợi em có chín trăm tỉ rồi hãy nói, nếu không khi nào cuộc hôn nhân này kết thúc là do tôi.
”
Lục Thi Nguyệt mấp máy môi, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh không yêu em, dây dưa không ngừng là có ý gì?”
Lâm Khánh Quyền cười khẩy: “Lục Thi Nguyệt, khi xưa em vì tiền mới kết hôn với tôi, bây giờ lại nhắc đến tình yêu với tôi, không cảm thấy nó đạo đức giả quá sao?”
Lục Thi Nguyệt ngơ ra, cũng lập tức bình tĩnh lại.
“Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi, ban nãy em đã mất khống chế.
”
Lúc này Lâm Khánh Quyền lại ngơ ra.
Lục Thi Nguyệt bước đến sofa ngồi xuống, giọng nói chân thành: “Tổng giám đốc Lâm, đêm qua cô Dương gọi điện tới em nghe máy thay anh, chuyện này em thật sự xin lỗi anh, sau này nếu không được anh đồng ý, em sẽ không nghe máy của anh nữa, cũng không động vào điện thoại của anh nữa.
”
Lục Thi Nguyệt xin lỗi rồi, Lâm Khánh Quyền lại không biết nên làm thế nào.
Lục Thi Nguyệt nói tiếp: “Không biết tổng giám đốc Lâm còn có gì muốn dặn dò nữa? Em chỉ là một kẻ bán thân, vừa hay tổng giám đốc Lâm lại là người bao nuôi, em không dám đắc tội anh.
”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, nói: “Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó.
”
Lục Thi Nguyệt lập tức điều chỉnh lại sắc mặt mình, ra vẻ dịu dàng, thoải mái nói: “Tổng giám đốc Lâm, sau này em sẽ chú ý, anh yên tâm, sau này em sẽ không mơ giấc mơ không thuộc về mình nữa, nhất định sẽ diễn tốt vai diễn mà anh dành cho em.
”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Lâm Khánh Quyền không những không tốt lên mà lại càng tệ đi.
Lục Thi Nguyệt đứng dậy, đi đến trước mặt anh, cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, em đã như vậy rồi, anh còn không hài lòng sao?”
Lâm Khánh Quyền giữ tay cô, nói: “Linh Hạ đúng là đã quay lại, nhưng vài ngày nữa cô ấy sẽ trở về, sẽ không ảnh hưởng đến vị trí mợ chủ nhà họ Lâm của em, em có thể yên tâm, đừng chạy đến chỗ mẹ tố cáo, mẹ thương em, nhưng em cũng không thể lợi dụng tình thương của bà ấy với em được.
”
Lục Thi Nguyệt bình tĩnh trần thuật lại: “Tổng giám đốc Lâm, có lẽ anh đã hiểu lầm rồi, em không nói năng bừa bãi gì trước mặt mẹ cả, ở nhà họ Lâm này, người duy nhất đối xử ấm áp với em cũng chỉ có mẹ,