Sắc mặt Từ Thần Chinh hoàn toàn tối đi, ngồi trên ghế sô pha mà không biết đang nghĩ gì.
Cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới kéo lại suy nghĩ của anh ta.
Anh ta lấy ra xem, là thư ký của mình gọi tới.
Anh ta ấn nhận, rồi nói sắp về công ty rồi, còn bảo: "Linda, bảo Thi Nguyệt tới phòng làm việc chờ tôi một lát."
Sau đó tắt máy.
Về tới công ty, Linda lập tức tới đón, nói: "Tổng giám đốc Từ, Lục Thi Nguyệt của bộ phận thiết kế đã chờ ở trong rồi ạ.
Đây là bản báo cáo quý một, mời anh xem qua một chút."
Từ Thần Chinh nhận lấy, nói: "Tôi biết rồi, trong vòng nửa tiếng tới tôi không tiếp khách.
Bất cứ người nào tới tìm thì dẫn tới phòng chờ cho khách nhé."
"Vâng tổng giám đốc Từ."
Từ Thần Chinh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lục Thi Nguyệt đã đợi ở trong, mặc đồ công sở, phác họa dáng người càng thêm hoàn hảo, cũng lộ ra hương vị thành thục của phụ nữ.
Nhìn dáng vẻ Lục Thi Nguyệt như vậy, Từ Thần Chinh không khỏi ngẩn ngơ.
Anh ta từng gặp đủ loại người đẹp, với điều kiện của bản thân, anh ta có cơ hội tiếp xúc với cơ số minh tinh, người mẫu.
Người đẹp hơn Lục Thi Nguyệt càng không thiếu, nhưng không ai có thể mang tới cảm giác chấn động mạnh với anh ta như Lục Thi Nguyệt.
Anh ta biết anh ta yêu Lục Thi Nguyệt, nếu như mấy năm trước, không phải vì kiêu ngạo, tự mãn, có lẽ anh ta và Lục Thi Nguyệt sẽ có một khởi đầu đẹp, bây giờ mà cố gắng thì đã có kết tinh tình yêu của bọn họ.
Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi.
"Tổng giám đốc Từ nghĩ gì vậy ạ? Tôi gọi anh mấy câu mà không thấy anh trả lời tôi." Lục Thi Nguyệt đứng trước mặt Từ Thần Chinh, cười nói.
Từ Thần Chinh lấy lại tinh thần, nhìn Lục Thi Nguyệt trước mặt, anh ta suýt thì mất khống chế mà vươn tay sờ mặt cô.
Anh ta ném đi ảo tưởng trong đầu, nói: "Ngồi đi."
Lục Thi Nguyệt nghe theo ngồi xuống, mà Từ Thần Chinh cũng vòng qua bàn làm việc, ngồi trên ghế của mình, mặt đối mặt với Lục Thi Nguyệt.
"Tổng giám đốc Từ gội tôi tới có dặn dò gì ạ?" Lục Thi Nguyệt nói.
Từ Thần Chinh nhìn cô, bờ môi mấp máy, cuối cùng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Có phải tổng giám đốc Từ có lời gì muốn nói với tôi không?" Lục Thi Nguyệt rất biết nhìn mặt mà nói chuyện.
Từ Thần Chinh ho khan hai tiếng, nói: "Thi Nguyệt, có phải em không đi được chuyến huấn luyện ở Thành phố Thanh Hải lần này không?"
Lục Thi Nguyệt là một cô gái thông minh, biết Từ Thần Chinh hỏi vậy thì nhất định có sự cố gì.
Mà người có liên quan tới cô, lại có thể làm cho Từ Thần Chinh kiêng dè chỉ có mình Lâm Khánh Quyền.
Cô hỏi thẳng ra: "Tổng giám đốc Từ, có phải Lâm Khánh Quyền tới tìm anh không?"
Từ Thần Chinh sửng sốt một chút, rồi nói: "Thi Nguyệt, em vẫn thông minh như vậy.
Hôm nay anh ta cố ý hẹn tôi ra ngoài một chuyến, nói không muốn cho em đến Thành phố Thanh Hải huấn luyện lắm, em thấy thế nào?"
Lục Thi Nguyệt hỏi ngược lại: "Vậy ý của tổng giám đốc Từ thì sao?"
"Chỉ cần em muốn đi, tôi nhất định sẽ sắp xếp cho em tới Thành phố Thanh Hải." Từ Thần Chinh nói một cách kiên định.
Lục Thi Nguyệt nói: "Tổng giám đốc Từ, anh cũng biết tình hình của tôi.
Quan hệ của tôi và Lâm Khánh Quyền cũng không tốt lắm, dù sao anh cũng biết tình huống của tôi ra sao.
Không sợ anh cười chê, tôi nhất định phải tới Thành phố Thanh Hải, tạm thời tôi vẫn chưa muốn để cho người nhà họ Lâm biết về chuyện đứa con."
Từ Thần Chinh gật đầu: "Được, tôi sẽ sắp xếp cho em."
Lục Thi Nguyệt nói lời chân thành: "Tổng giám đốc Từ, mang tới phiền phức cho anh rồi, tôi thật có lỗi quá.
Nếu như nhà họ Lâm mang tới áp lực cho anh, tôi có thể từ chối phần công việc này."
Từ Thần Chinh cười nói: "Thi Nguyệt, chúng ta là bạn.
Tôi vẫn dùng câu nói kia, nếu