Sau khi Lục Thi Nguyệt đi ra ngoài, Từ Thần Chinh nhận được điện thoại của người nhà gọi tới.
Anh ta nhận, là giọng mẹ mình: "Thần Chinh, ông nội bảo tối con về nhà một chuyến, ông có việc muốn nói với con."
Hành động của Lâm Khánh Quyền nhanh hơn anh ta nghĩ.
Từ Thần Chinh nói: "Con biết rồi mẹ, tôi con sẽ về."
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng im lặng một chút, sau đó mới dịu dàng nói: "Con trai, có phải con lại ở bên cô gái kia không?"
Từ Thần Chinh biết cô gái mà mẹ mình nói đến là Lục Thi Nguyệt, anh ta cũng không có giấu: "Mẹ, trước kia mọi người không tiếc hãm hại cô ấy chỉ vì muốn con hết hi vọng.
Nếu mẹ còn muốn nhận đứa con trai này thì lần này mẹ đừng nhúng tay vào.
Bằng không nhà họ Từ cứ coi như không có con đi."
"Con trai, vì một cô gái mà con uy hiếp mẹ, đây là sự hiếu thuận của con sao?"
"Mẹ, có chuyện gì chờ về nhà rồi nói, giờ con đang làm việc." Từ Thần Chinh nói lái sang chuyện khác.
"Được, mẹ chờ con về.
Con gái lớn nhà dì Lý con cũng mới từ nước ngoài về, hôm nay sẽ tới nhà chúng ta làm khách.
Thái độ con tốt chút cho mẹ." Bà Từ nói xong, bèn lập tức cúp máy.
Từ Thần Chinh bực bội gãi tóc, đi tới bên cửa sổ, gương mặt nặng nề quan sát bên dưới, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Buổi tối, Từ Thần Chinh lái xe về biệt thự nhà họ Từ.
Nhà họ Từ cũng là kẻ có tiền số một số hai của thành phố, căn biệt thự để ở chiếm diện tích rất lớn.
Trước biệt thự là một rặng cây xanh, được cắt tỉa cực kỳ ngay ngắn, đẹp đẽ.
Từ Thần Chinh đỗ xe lại, đi tới cửa chính của biệt thự.
Một người đàn ông trung niên tiến lên đón, thái độ cung kính nói: "Cậu chủ, cậu về rồi.
Ông cụ, bà chủ và khách đều đang chờ bên trong đấy ạ."
Từ Thần Chinh ôn tồn nói: "Bác Từ, lâu rồi không gặp, bác vẫn khỏe chứ?"
"Cảm ơn cậu chủ quan tâm, cơ thể tôi vẫn cứng lắm.
Nhưng mà một tháng cậu không về, bà chủ rất nhớ cậu."
"Tôi biết rồi bác Từ, lát vào tôi sẽ nhận lỗi với mẹ." Từ Thần Chinh nói xong, rồi đi vào.
Trong phòng khách, trừ vợ chồng ông bà Từ, còn có một đôi vợ chồng trung niên và một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc hợp thời ngồi ở ghế sô pha đối diện.
Lông mày Từ Thần Chinh hơi cau lại, nhưng biến mất nay, lại trở về dáng vẻ lịch thiệp, ôn hòa.
Anh ta đi tới, lễ phép nói: "Ba, mẹ."
Rõ ràng ba Từ cực kỳ hài lòng với anh ta, nói: "Về rồi à."
Vừa nhìn là biết bà Từ cực kỳ yêu chiều Từ Thần Chinh.
Đứng lên cầm áo khoác trong tay anh ta, nói: "Con trai, bận cả ngày rồi, có mệt không?"
Từ Thần Chinh lắc đầu, quay qua nhìn về phía đôi vợ chồng kia, nói: "Mẹ, ba vị này là khách của nhà mình ạ? Hình như trước đây con chưa có gặp."
Bà Từ xoa đầu anh ta, nói: "Xem mẹ này, thấy con nên vui quá, quên mất cả nhà dì Lý con rồi." Nó