Từ Thần Chinh đi lên tầng, ở ngoài gõ cửa.
Có được sự cho phép của người bên trong rồi mới đi vào.
"Ông nội." Từ Thần Chinh cung kính nói.
Ông cụ Từ đang cầm bút lông viết nét rồng bay phượng múa, cho tới khi nét bút cuối cùng hạ xuống, ông cụ Từ mới đặt bút, ngẩng đầu lên, giọng nói hùng hậu: "Về rồi à."
Tuổi của ông cụ Từ cũng tới bảy, tám chục rồi, nhưng bề ngoài vẫn còn trẻ, trên đầu chỉ có vài sợi tóc trắng, những thứ khác đều là tóc đen.
Trên mặt cũng không có nếp nhăn mấp mô giống như những ông cụ khác.
Dáng người chừng mét tám mấy, không mập không ốm, nhìn cực kỳ rắn chắc.
Mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cả người toát ra vẻ không giận tự uy.
"Không biết lần này ông gọi con về là có việc gì cần dặn ạ?" Từ Thần Chinh nói.
"Con gặp được Lục Thi Nguyệt rồi à?" Ông cụ Từ vào thẳng vấn đề luôn.
Vẻ mặt Từ Thần Chinh không thay đổi gì, nói: "Vâng ông nội.
Bây giờ cô ấy là nhân viên của công ty con."
"Ông tưởng là sau chuyện năm đó, con sẽ ngoan ngoãn không liên lạc với nó nữa." Ông cụ Từ nói đầy ý vị sâu xa.
"Ông nội, cô ấy là người con yêu, con không thể nào không liên lạc với cô ấy được.
Trái lại là ông nội, biết rõ cô ấy đã lấy Lâm Khánh Quyền rồi vẫn làm bộ không biết, ác độc mà giấu con."
Ông cụ Từ cười khẩy một tiếng: "Con nhóc kia vì tiền nên mới chọn gả cho Lâm Khánh Quyền, nhìn là biết không hợp với con rồi.
Một đứa hám giàu thế thì sao xứng làm con dâu nhà họ Từ ta được.
Giờ nó đã là mợ chủ nhà họ Lâm rồi, con đừng có dây dưa nhiều với nó làm gì.
Nhà họ Từ chúng ta vẫn có chuyện làm ăn với nhà họ Lâm, mà Lâm Khánh Quyền cũng không phải đứa dễ chọc, tội gì phải vì một đứa con gái mà cạch mặt với nhà họ Lâm."
Từ Thần Chinh đứng thẳng người, ung dung nói: "Ông nội, trước kia con còn trẻ, không có năng lực phản kháng mọi người.
Bây giờ, con tự mình lập nghiệp, con có quyền chọn thứ mình thích.
Con sẽ dây dưa với cô ấy tới cùng, trước đó con bỏ lỡ một lần rồi, lần này, có nói gì con cũng không bỏ qua nữa đâu."
Ánh mắt của ông cụ Từ cực kỳ ác liệt nhìn Từ Thần Chinh, nói: "Thần Chinh, ngay cả lời ông nội nói mà con cũng không nghe sao?"
"Ông nội, con rất kính trọng ông, cũng học được rất nhiều thứ từ ông.
Ông từng dạy con thứ đồ mình thích thì không thể nhẹ nhàng từ bỏ, thậm chí đôi khi phải không từ thủ đoạn mà giành lấy.
Con vẫn luôn khắc ghi câu nói này của ông nội."
Từ Thần Chinh đứng thẳng lưng, nói.
Ông cụ Từ nói: "Đúng là ông từng nói câu này, nhưng ông không bảo con dùng nó với phụ nữ."
"Ông nội, cho dù là về công việc hay tình cảm, con cảm thấy đều có lý." Từ Thần Chinh nói.
Ông cụ Từ vỗ vai anh ta, nói: "Thần Chinh, con là đứa mà ông coi trọng nhất trong đám con cháu.
Ba con thích vẽ tranh, không quản chuyện công ty, ông muốn con về tiếp nhận tập đoàn Từ thị."
Từ Thần Chinh đáp: "Ông nội, con không muốn tiếp nhận tập đoàn Từ thị,