Bà Lâm cùng ông Lâm liên tục gật đầu, vội vàng đi thang máy lên lầu mười.
Vào phòng bệnh, nhìn thấy Lục Thi Nguyệt bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường bệnh, bà Lâm đau lòng ngập tràn trong ánh mắt, bước nhanh tới, nhìn Lâm Khánh Quyền, nhỏ giọng hỏi: “Con trai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thi Nguyệt đang êm đẹp làm sao lại gặp tai nạn xe hơi?"
Lâm Khánh Quyền giải thích sơ một lượt.
Bà Lâm ủ rũ nói: "Bắt được người vượt đèn đỏ chưa?”
"Đã bị cảnh sát mời lên điều tra rồi, mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ cho anh ta vào tù.
” Lâm Khánh Quyền cũng sa sầm mặt nói.
Bà Lâm gật đầu, nhìn lướt qua bụng Lục Thi Nguyệt và nói với vẻ mặt đau khổ: "Đứa trẻ này, lúc thấy cái bụng hơi phồng lên của nó, mẹ đã hỏi có phải nó có phải đang mang thai không nhưng nó chỉ nói do mập lên mà thôi, nhưng mẹ không trách nó, nhất định là do con lúc nào cũng nhắc tới người đàn bà khác nên mới khiến con bé tổn thương trong lòng, sợ chúng ta biết nó mang thai, sau này ly hôn thì sẽ cướp con của nó, khiến mẹ con phải chia xa.
”
Lâm Khánh Quyền chỉ đứng một bên, không nói gì.
"Khánh Quyền, mẹ cũng không muốn nói gì cả, mẹ chỉ muốn nhắc con một điều rằng Thi Nguyệt đang mang thai, con hãy bình tâm lại sống những ngày về sau với Thi Nguyệt đi.
" Bà Lâm nhấn giọng.
Lâm Khánh Quyền vẫn giữ bình tĩnh, cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì.
Bà Lâm thấy vậy, không khỏi tức giận, nói năng càng nặng nề hơn: "Khánh Quyền, mẹ tức đến muốn chửi thề rồi, Thi Nguyệt đang mang thai đứa cháu đầu lòng của nhà họ Lâm, cháu nội của mẹ sinh ra không thể không có mẹ được, nếu con dám không xin lỗi con bé thì mẹ thà không nhận con là con của mẹ.
”
"Mẹ…"Lâm Khánh Quyền có chút không vui.
Bà Lâm vuốt ve bụng Lục Thi Nguyệt.
Ba Lâm cũng lên tiếng: "Khánh Quyền, nghe lời mẹ đi con, cho dù lúc trước con làm loạn thế nào đi nữa thì mẹ con cũng có thể bỏ qua, nhưng Thi Nguyệt hiện đang mang thai đứa con của con, con phải suy nghĩ lại.
”
Lâm Khánh Quyền đau đầu.
Ba Lâm gọi anh ra khỏi phòng bệnh, nói: "Khánh Quyền, con nghĩ thế nào?"
Lâm Khánh Quyền trầm giọng nói: "Ba, việc cô ấy mang thai không nằm trong phạm vi lo lắng của con, cho nên con nghĩ! "
Sắc mặt của ba Lâm trầm hẳn xuống, ông nói: "Khánh Quyền, tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện đó, lúc trước ba rất không hài lòng với cô con dâu này, nhưng nó đã gả vào nhà Lâm bốn năm, rất hiếu thuận với người lớn tuổi, ba tuyệt đối không cho phép con bỏ đứa con của con bé.
”
Lâm Khánh Quyền bình tĩnh nhìn ba mình và nói: "Ba, người con yêu chính là Linh Hạ, cô ấy vừa mới về nước, con không thể bỏ mặc cô ấy được.
”
"Người phụ nữ đó vì cái thứ gọi là đàn dương cầm, có thể bỏ rơi con một lần thì không thể bảo đảm sẽ không bỏ rơi con một lần nữa để đi phát triển sự nghiệp, chẳng lẽ con bằng lòng?" Ba Lâm bình tĩnh hỏi.
Lâm Khánh Quyền mím môi, cân nhắc một lúc rồi nói: "Ba, con tin rằng với điều kiện của chính mình, Linh Hạ sẽ đưa ra sự chọn lựa một cách kỹ càng.
”
"Vì người phụ nữ đó