“Thi Nguyệt, con đừng nghĩ lung tung, bây giờ con đang mang thai cháu đích tôn của nhà họ Lâm chúng ta, đứa bé không thể nào không có mẹ được.
” Bà Lâm cho cô một liều thuốc an thần.
Lục Thi Nguyệt tỉnh táo lại, cười lắc đầu, nói: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo, người khiến con xảy ra tai nạn xe sao rồi ạ?”
“Đã bị cảnh sát bắt đi rồi, con yên tâm, tên đó không tuân thủ luật giao thông vượt đèn đỏ, mẹ nhất định sẽ khiến tên đó ngồi tù không mười năm thì cũng phải tám năm.
”
Lục Thi Nguyệt nói: “Mẹ, chuyện này cũng có một nửa lỗi là do con, tuy anh ta vượt đèn đỏ nhưng nếu như lúc lái xe con không nghe điện thoại thì cũng không xảy ra tai nạn xe, nên chuyện này cứ giao cho cảnh sát đi ạ, con không muốn nhà họ Lâm cũng nhúng tay vào.
”
Lúc này lời của Lục Thi Nguyệt không khác gì Thánh chỉ đối với bà Lâm, bà Lâm lập tức cười nói: “Được được, con nói sao thì là vậy, bây giờ nhiệm vụ của con là chăm sóc thật tốt cho bản thân, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều.
”
Lục Thi Nguyệt gật gật đầu.
Cô vô thức nhìn ra cánh cửa, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Bà Lâm đương nhiên không bỏ qua tia thất vọng trong mắt cô, cười nói: “Ban nãy Khánh Quyền vẫn luôn túc trực bên cạnh con, mẹ thấy thằng bé với ba nó đều chưa ăn cơm nên bảo hai người họ trở về ăn cơm rồi, mẹ bảo dì Ngô chuẩn bị cháo thịt cho con rồi, lát nữa dì ấy sẽ mang đến đây.
”
Lục Thi Nguyệt ngại ngùng cười: “Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.
”
Rất nhanh dì Ngô đã mang cháo và một ít món ăn khác được chuẩn bị kĩ lưỡng tới, cháo là của Lục Thi Nguyệt, rau và thịt được chuẩn bị cho bà Lâm.
“Thi Nguyệt, con vừa bị tai nạn xe, tuy bác sĩ nói con không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải ăn chút cháo dinh dưỡng để điều dưỡng, đợi qua vài ngày nữa mới ăn các món có thịt để bổ sung.
” Bà Lâm đích thân múc một bát cháo, nói.
Lục Thi Nguyệt cười nói: “Vừa hay con cũng đang thèm cháo dì Ngô nấu, mẹ đúng là đi guốc trong bụng con mà, biết con muốn ăn liền bảo dì Ngô chuẩn bị sẵn.
”
Bà Lâm bị cô chọc cười, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô, nói: “Thi Nguyệt, ăn đi.
”
Lục Thi Nguyệt ngoan ngoãn há miệng ra.
Ăn hết một bát cháo, dì Ngô lại múc cho cô một bát nữa, nói: “Mợ chủ, mợ ăn nhiều một chút, bây giờ mợ không chỉ có một mình nữa, mang thai rồi phải chăm sóc cho bản thân thật tốt.
”
Lục Thi Nguyệt muốn nhận lấy bát cháo nhưng lại bị bà Lâm lấy mất: “Để tôi là được rồi.
”
Lục Thi Nguyệt ăn hết hai bát cháo, ăn đến mức thật sự không nổi nữa mới cười nói: “Mẹ, cháo dì Ngô nấu quả thực rất ngon, nhưng con ăn cũng nhiều rồi, không ăn nổi nữa đâu.
”
Bà Lâm đặt bát xuống, nói: “Mẹ vui quá nên quên mất, quả thực là cho con ăn cũng hơi nhiều rồi, không ăn nữa, không ăn nữa, nhưng nghĩ đến đứa cháu mà mẹ mong chờ bốn năm năm mới có, mẹ lại cảm thấy vô cùng vui mừng.
”
Lục Thi Nguyệt nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại có chút khổ sở, người nhà họ Lâm biết cô có thai là việc hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô, bây giờ vì một trận tai nạn xe mà làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cô, khiến cô trở tay không kịp.
Lục Thi Nguyệt ăn cháo xong lại nói chuyện với bà Lâm một lúc nữa, hai mí mắt như đang đánh nhau, bà Lâm thấy vậy, cười nói: “Buồn ngủ rồi?”
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Bà Lâm