Bây giờ nhà họ Lâm biết được tin cô đã mang thai, cô cũng không còn có ánh mắt kia nữa, người không có tâm cơ, đương nhiên sẽ không vô cớ gây sự muốn phá vỡ sự hòa bình giả dối này.
Có lẽ đứa bé có thể làm hòa hoãn mối quan hệ giữa cô và Lâm Khánh Quyền, cô không muốn lợi dụng bà Lâm, nhưng trong chuyện tình cảm, có lẽ bà Lâm có thể đóng vai trò hòa giải, có bà Lâm ở đây sẽ có thể giữ được chân Lâm Khánh Quyền, Dương Linh Hạ sẽ không thể dễ dàng bước vào nhà họ Lâm.
Bà Lâm nhìn có vẻ là một người phụ nữ dễ chung sống, quả thực bà cũng không kiêu căng, cao cao tại thượng giống những người phụ nữ giàu có khác, nhưng sự dịu dàng này chỉ giới hạn ở việc không chạm đến điểm mấu chốt của bà, một khi chạm phải điểm mấu chốt của bà, chỉ sợ bà sẽ rất khó tha thứ.
Lục Thi Nguyệt có chỗ dựa như bà Lâm, chỉ cần cô muốn lợi dụng sự đồng tình của bà Lâm thì Lâm Khánh Quyền sẽ không thể cưỡng ép cô ly hôn.
Trước khi sinh con, cô có thể không lợi dụng bà Lâm, nhưng sau khi sinh con, đến lúc đó quyền nuôi dưỡng đứa bé không đến lượt cô làm chủ nữa, lợi dụng bà Lâm là bất đắc dĩ, nhưng lại có thể đảm bảo vị trí con dâu nhà họ Lâm của cô.
“Xuất viện muốn ăn gì? Tôi cho người chuẩn bị.
” Lâm Khánh Quyền vươn tay ra xoa trán cô, chợt nói.
“Sớm biết em mang thai mà tổng giám đốc Lâm lại đối xử tốt với em như vậy thì em đã nói với anh từ lâu rồi.
” Lục Thi Nguyệt như thật như đùa nói.
Lâm Khánh Quyền nhàn nhạt nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, em chỉ cần yên tâm dưỡng thai là được.
”
Lục Thi Nguyệt nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên vươn hai tay ra, nói: “Tổng giám đốc Lâm, ôm em, sáng nay lúc xảy ra tai nạn, em như nhìn thấy thần chết đang vẫy gọi mình vậy, lúc đó đầu óc trống rỗng, giây phút chiếc xe tông phải lan can ở bên cạnh, em chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là có lẽ cả đời này sẽ không thể nhìn thấy anh nữa.
”
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền hiện lên vẻ khác lạ, nhưng nghe Lục Thi Nguyệt nói tiếp, trái tim anh bất giác thắt lại.
“Tổng giám đốc Lâm, anh đừng trách em nói chuyện sến súa, giây phút xảy ra tai nạn, em thật sự nghĩ, rõ ràng chúng ta là vợ chồng hợp pháp nhưng lại cứ như hai người xa lạ, em không dễ gì mới tỉnh dậy, suy nghĩ cũng đã thay đổi, nếu tổng giám đốc Lâm bằng lòng, em chỉ muốn làm một đôi vợ chồng bình thường với anh, đợi sinh con ra, một nhà ba người chúng ta cũng xem như hạnh phúc rồi.
”
Trái tim Lâm Khánh Quyền chợt đập mạnh.
“Tổng giám đốc Lâm, sau khi em xuất viện, một nhà ba người chúng ta cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, được không?”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau đó dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, anh vươn tay ra, nói: “Em mới bị tai nạn, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn, tĩnh dưỡng cho tốt, đừng nghĩ nhiều.
”
Trái tim Lục Thi Nguyệt liền nguội lạnh, người đàn ông này đến tột cùng vẫn xem cô là vật thay thế của Dương Linh Hạ, gọi tới thì đến đuổi là phải đi, không có chút thật lòng nào với cô.
Lục Thi Nguyệt che giấu cảm xúc trong lòng, cười ngọt ngào nói: “Tổng giám đốc