Hai người ở lại nhà cũ một đêm, tối hôm sau mới trở về.
Ngay trước khi lên xe, Tiểu Bạch đã chạy ra khỏi nhà, ôm chân Ly Tâm không cho cô đi, thậm chí còn muốn chui vào trong xe.
Bất quá Hạ Dương không có kiên nhẫn để nuôi thú cưng, nên căn bản sẽ không cho Tiểu Bạch lên xe.
Lúc trước Hạ Dương cũng là nhất thời nổi hứng mới mua Tiểu Bạch về, kết quả sau khi nuôi bên mình mới phát hiện ra rằng hắn căn bản là không thích hợp nuôi thú cưng.
Chó Alaska có nhu cầu vận động cao, chúng cần chủ nhân đưa đi chơi hằng ngày, đồng thời cũng cần sự bầu bạn của chủ nhân, còn làm rớt lông.
Mà Hạ Dương không có nhiều tinh lực để bồi thú cưng chơi như vậy, cũng không có thời gian dắt chó đi dạo, còn cảm thấy khó chịu vì lông chó bay lung tung.
Vậy nên dứt khoát đem Tiểu Bạch đưa về nhà cũ, nhờ quản gia nuôi giúp, hai tháng mới đến xem một lần.
Dù sao sân nhà cũ rất rộng, Tiểu Bạch muốn lăn lộn kiểu gì cũng được, lại nói nhà cũ cũng có mấy người giúp việc, đều có thể thay phiên nhau chơi với nó.
Mà dưới sự chăm sóc của quản gia, Tiểu Bạch quả thực được nuôi dưỡng rất tốt, mỗi ngày đều tràn ngập sức sống.
Nhưng hiện tại Tiểu Bạch một hai phải đòi đi theo Ly Tâm.
Hạ Dương không có kiên nhẫn nuôi chó, không cho Tiểu Bạch lên xe, Ly Tâm cũng không có biện pháp đem Tiểu Bạch mang về.
Cuối cùng Ly Tâm phải dỗ dành thật lâu, mới thật vất vả đem Tiểu Bạch dỗ trở về.
Mà Tiểu Bạch trở về còn lưu luyến mỗi bước đi, quay đầu lại nhìn cô đến ba lần, gương mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Ly Tâm.
Ly Tâm có chút mềm lòng, bất quá vẫn là hạ quyết tâm, thu hồi tầm mắt ngồi lên xe.
Chiếc xe chậm rãi lái khỏi ngọn núi, từ ngoại ô trở về thành phố.
Khi xe đi qua một ngã tư, Ly Tâm vội nói: "A Dương, dừng lại ở phía trước một chút, em đi mua vỏ bánh."
Xe dừng lại, Ly Tâm xuống xe đi mua đồ trước.
Hạ Dương ngồi trong xe đợi, một lúc sau mới thấy Ly Tâm quay lại, trên tay Ly Tâm vẫn còn ôm một chiếc bình hoa màu trắng tinh.
Bình hoa hơi lớn, đặt ở ghế lái rất bất tiện nên Ly Tâm liền ngồi vào ghế sau.
Hạ Dương liếc nhìn chiếc bình to ở ghế sau qua gương chiếu hậu: "Tại sao em lại mua cái này?"
"Em vừa nhìn thấy nên mua."
Ly Tâm bật cười: "Anh không phát hiện ra sao? Trong thư phòng thiếu một cái bình hoa, là tuần trước em không cẩn thận đụng tới kệ sách rồi làm vỡ cái bình."
Hạ Dương lên tiếng đáp, nhưng không quan tâm lắm.
Mấy chậu hoa hay cây gì đó trong nhà đều luôn do một tay Ly Tâm chăm sóc.
Sau khi hai người trở lại căn hộ, Ly Tâm liền ôm bình hoa đi vào thư phòng, một mình ngồi mày mò cả buổi.
Hạ Dương đến phòng khách rót cốc nước, khi đi ngang qua thư phòng liền nghe được âm thanh ồn ào trong đó, vừa nhìn vào thì thấy cô nhóc tóc đen nhánh đang ngồi ở trên thảm, bên cạnh bày một đống chai lọ bình thuốc màu, trước mặt là cái bình hoa màu trắng kia.
Hạ Dương đi qua hỏi: "Vẽ tranh à?"
"Vâng." Ly Tâm gật gật đầu: "Màu trắng đơn điệu quá, thêm chút màu vào cho đẹp......"
Ly Tâm tiếp tục mân mê bình hoa, mãi cho đến chạng vạng tối rốt cuộc mới hoàn thành.
Nguyên bản chiếc bình hoa màu trắng ban đầu bị tô lên mấy đám mây xanh và trắng, nhưng do Ly Tâm chưa từng học vẽ, nên khi vẽ lên bình hoa, cho ra kết quả bức tranh có chút trừu tượng.
Ở trên thân bình, còn có hai hàng chữ nhỏ màu đen, là một bài thơ.
Hạ Dương nhìn nhìn hai dòng thư pháp: "Trước kia em từng học qua thư pháp sao?"
"Vâng, trước kia đã từng học một thời gian."
Ly Tâm có chút ngượng ngùng: "Bởi vì vẽ có chút xấu nên em đành viết thêm vài chữ, thoạt nhìn cũng không xấu như lúc đầu nữa."
Ly Tâm đem bình hoa đặt ở trên giá sách bên cạnh, đối với tác phẩm của mình thưởng thức thật lâu, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng tiến đến bên người Hạ Dương hỏi: "A Dương cảm thấy em viết thế nào?"
"Rất tốt."
Ly Tâm liền nhân cơ hội nói: "Vậy thiệp mời sinh nhật của anh có thể để cho em viết không?"
"Thiệp mời sinh nhật?"
Hạ Dương nhíu nhíu mày: "Thiệp mời để cho người khác viết là được rồi, không cần phiền toái như vậy."
"Nhưng đây chính là tiệc sinh nhật của anh a!"
Ly Tâm chui vào trong lòng ngực nam nhân: "Em muốn tự mình viết."
Nam nhân thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là chịu thua nói: "Ở trong ngăn kéo ấy, em đi lấy đi."
Ly Tâm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, vội vàng đi mở ngăn kéo, tìm được một chồng thiệp mời.
Thiệp mời vẫn còn sạch sẽ chưa có chữ nào, cũng chưa được gửi đi.
Ly Tâm lại hỏi Hạ Dương muốn mẫu thiệp mời thế nào, rồi cầm bút nghiêm túc bắt đầu viết lên.
Nhưng có lẽ là vì hồi hộp nên ngay từ đầu đã viết không tốt, phải viết đi viết lại vài lá thiệp mời.
Cũng may thiệp mời được in nhiều ra để dự phòng, Ly Tâm viết cả đêm, rốt cuộc viết xong được tất