Hạ Dương nghe tiếng thở dốc trong điện thoại, đôi con ngươi đen nhánh nháy mắt lạnh xuống.
Mà trong điện thoại còn tiếp tục truyền đến tiếng đối thoại đứt quãng đầy ám muội...
"Không cần nghe điện thoại sao?"
"Ai gọi vậy?" Thanh âm thở hổn hển của cô gái, dường như không chịu nổi nữa bèn nói: "Anh giúp tôi một chút đi..."
"Rất đau sao?"
Giọng nói đầu dây bên kia càng lúc càng nhỏ, sau đó lại nghe thêm một trận sột soạt liên hồi, giống như tiếng quần áo cọ vào nhau.
"Đau quá..."
Ngay sau đó, điện thoại liền bị cúp.
Hạ Dương nắm chặt điện thoại, khuôn mặt băng lãnh lúc này toát lên vài phần âm trầm, lập tức đứng dậy định ra ngoài.
Khi vừa vào xe, giọng nói lạnh băng cất lên: Lái xe đến chung cư X.
Người tài xế dường như không nghe rõ nên nhìn hắn, cười cười hỏi lại: Tới đâu ạ?
Người tài xế vừa nhìn mặt hắn liền giật mình mà quay đầu lại, Hạ Dương mất kiên nhẫn nói: Chung cư X, nhanh lên!!!
Vâ--Vâng!!
Tiếng xe lập tức tăng tốc đến nơi ở của Lưu Ly
Tại chung cư
Lưu Ly trở lại phòng, gấp gáp ngồi trên sô pha xoa xoa cái đầu gối của mình.
Đầu gối bên trái bị đụng đau nhức, Lưu Ly vừa kéo ống quần lên xem thử thế nào liền phát hiện đầu gối đã hiện lên một mảng bầm xanh tím.
Lưu Ly nhìn chằm chằm đầu gối, gắt gao nhíu mày.
Vừa nãy khi leo cầu thang bộ cùng Trần Tư Thành, lúc cả hai đang nhập tâm mãi mê nói chuyện phiếm thì cậu không cẩn thận bước hụt một cái, ánh đèn trong cầu thang lại tương đối mờ, kết quả cô dẫm lên không trung và gót giày bỗng dưng bị gãy rồi cuối cùng trực tiếp ngã xuống.
Lúc ngã xuống cũng không có gì cảm giác gì khác lạ, thẳng đến khi đi xuống hai tầng nữa mới cảm thấy đầu gối đau nhói lên.
Vừa vặn khi đó có điện thoại gọi đến, là Trần Tư Thành giúp cô bắt máy.
Chờ khi cô cầm lấy lại điện thoại, còn chưa kịp nhìn rõ màn hình thì điện thoại là ai đã tắt nguồn, cũng không biết là ai gọi điện thoại tới, chắc cũng không phải là Hạ Dương đâu.
Bất quá Trần Tư Thành nói người gọi đến không có ghi chú gì cả, phỏng chừng là một cuộc gọi quấy rối không quan trọng.
Sau đó Trần Tư Thành cũng rời đi để lại không gian nghỉ ngơi cho Lưu Ly.
Đến khi tạm biệt Trần Tư Thành rồi, Lưu Ly trở về phòng ngủ, xoa đầu gối, ánh mắt như có như không mà nhìn vào mảng xanh xanh tím tím còn bị trầy da nữa.
Lưu Ly bất lực vỗ cái trán, đứng dậy đi tới tủ đồ lấy cục sạc ra để sạc pin điện thoại trước đã vì lúc nãy đúng lúc điện thoại hết pin nên cũng không thể gọi lại được.
Thẳng đến khi sạc đầy xong, Lưu Ly mới khởi động máy.
Bất quá ngay khi Lưu Ly mở lịch sử cuộc gọi ra xem thì mới phát hiện cuộc gọi lúc nãy do Hạ Dương gọi đến.
Lưu Ly hơi sửng sốt, không phải lúc đó chưa thoát giao diện nên mới ấn gọi đấy chứ.
Lưu Ly nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng không cần thiết gọi lại lắm, vì thế liền mặc kệ vứt điện thoại qua một bên.
Ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát, Lưu Ly lấy đồ ngủ đi tắm rửa.
Bởi vì đầu gối bị đau nên lúc bước đi còn có hơi khập khiễng, làm Lưu Ly phải mất nhiều thời gian hơn mới vào được phòng tắm.
Lưu Ly tắm rửa xong liền chăm chỉ đọc kịch bản, sau đó lên giường chuẩn bị ngủ.
Chỉ là đầu gối càng ngày càng đau, Lưu Ly đau đến nỗi không ngủ được, đành phải đứng dậy xuống giường tìm vali.
Lưu Ly lục hòm thuốc, tìm ra được mấy hộp thuốc mỡ bôi ngoài da.
Mấy loại thuốc mỡ này đều là trợ lý chuẩn bị cho Lưu Ly để phòng trường hợp bất trắc, cũng may vừa đúng lúc giải quyết cái đầu gối đang đau nhức của Lưu Ly.
Lưu Ly cầm lấy một hộp chậm rãi xem hướng dẫn sử dụng.
Ngay khi Lưu Ly đang loay hoay không biết nên dùng loại thuốc mỡ nào, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Lưu Ly bước tới mở cửa liền nhìn thấy ngoài cửa là Hạ Dương.
"Hạ tổng?" Lưu Ly có chút ngạc nhiên.
Rốt cuộc, lái xe từ biệt thự của Hạ Dương đến chung cư phải mất mấy tiếng đồng hồ, mà hiện