Hạ Dương trầm mặt xuống.
Đúng là bây giờ hắn không có tư cách gì để chất vấn cô.
Mối quan hệ của hai người bây giờ cũng chỉ là quan hệ bao dưỡng mà thôi.
Lưu Ly làm gì thì sao mà hắn quản được chứ
Nhưng Hạ Dương không muốn chấp nhận sự thật này.
Lưu Ly, hắn...có làm đau em không?
Tên đó phải thô bạo đến mức nào mới khiến Lưu Ly sưng tấy đầu gối như vậy chứ.
Tại sao Lưu Ly lại qua lại với một tên đối xử thô bạo với cô như vậy chứ.
Tôi không sao.
Để anh...đưa em đến bệnh viện kiểm tr--
Lưu Ly hét lớn: Đã nói là tôi không sao mà!!!
...
Lưu Ly không thể hiểu nổi người đàn ông này đang nghĩ cái gì, sau 2 năm rời đi hắn lại càng trở nên kì lạ.
Rốt cuộc là muốn gì ở cô cơ chứ.
Cô...cũng không còn gì ngoài bà nội cả.
Lưu Ly suy nghĩ một hồi rồi bước đến bên cạnh Hạ Dương.
Hạ tổng, anh là...muốn là tình?
Đúng rồi, chỉ có lý do đó nên Hạ Dương mới đến đây trong đêm khuya như này vì hắn muốn tìm ai đó giải toả mà thôi.
Trùng hợp là Lưu Ly khá hợp với hắn trong chuyện giường chiếu như thế này.
Hạ Dương: Không...Em đã mệt rồi.
Hẳn là sau khi làm với tên đó Lưu Ly đã rất đuối sức rồi.
Kim chủ đến thì tất nhiên người được ngài bao dưỡng như tôi phải phục vụ ngài hết mình rồi.
Hạ Dương cảm thấy trong lòng có gì đó rất khó chịu, không thể lý giải nổi.
Lưu Ly đè Hạ Dương xuống: Không phải ngài tới đây vì điều này sao.
Lưu Ly cắn lên cổ Hạ Dương để lại dấu răng của cô trên đó.
Hạ Dương co rút người lại.
Lưu Ly cởi từng cút áo trên người Hạ Dương rồi rút lấy cà vạt bịt mắt hắn lại.
Hạ Dương yên lặng, ngoan ngoãn để Lưu Ly bịt mắt mình.
Sau đó hắn lật người lại, để Lưu Ly dưới thân mình.
Lưu Ly chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Hạ Dương đã lên tiếng trước:
Hôm nay anh sẽ chủ động.
Nghe thấy lời nói của Hạ Dương, Lưu Ly cũng nhanh chóng đồng ý vì cũng không quan tâm lắm.
Nhưng anh vẫn không được tháo bịt mắt.
...
Được.
Hạ Dương thoáng bình tĩnh lại, cúi người xuống ôm lấy cô, thấp giọng nỉ non: "Em đừng ở bên người khác."
Lưu Ly mở to mắt, đầu ngón tay thuận thế luồn vào tóc Hạ Dương, hơi híp mắt lại kề sát vào cổ hắn ngửi ngửi.
Trên người hắn vẫn còn vương mùi nước hoa quen thuộc của ai đó.
Là mùi hoa linh lan.
Trước lúc đến đây Hạ Dương đã đến thăm Vân Thy nên mới ám mùi như vậy.
Lưu Ly có chút khó chịu, cô đẩy Hạ Dương ra khỏi người mình.
Tôi không có hứng làm nữa.
Hạ Dương ngoan ngoãn nghe theo, không một lời phản bác.
Lưu Ly mệt mỏi nằm xuống xoay lưng với, Hạ Dương cũng nằm cạnh Lưu Ly, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Lưu Ly: Trên người của anh còn vương mùi nước hoa kìa, là của cô Vân Thy đúng không?"
"Anh nói tôi cùng người khác lên giường." Lưu Ly rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi: "Vậy còn anh? Anh lại ở trên giường của Vân Thy bao lâu rồi?"
Kỳ thật cô vẫn luôn rất tò mò, Hạ Dương rốt cuộc là thân mật cùng với cô ta bao lâu mới có thể lần nào cũng bám đầy mùi nước hoa.
Ngày thường Hạ Dương đối với cô ta cũng đã đủ tốt rồi, lúc ở trên giường chắc là sẽ càng ôn nhu nâng niu hơn nữa.
Không giống cô, mỗi lần Hạ Dương muốn làm tình đều trực tiếp lôi cô lên giường, chưa từng hỏi qua ý kiến của cô lấy một lần, lúc làm xong cũng không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn chưa bao giờ giúp cô rửa sạch.
Trước kia cô thật sự rất muốn hôn môi, cũng rất muốn lúc hai người lên giường được cảm thụ sự thân mật và ấm áp của nhau.
Nhưng Hạ Dương lại chưa từng dành cho cô chút ôn nhu nào.
Lưu Ly gối lên trên vai nam nhân, nghe mùi nước hoa thoang thoảng khẽ hỏi: "Cô ta ở trên