Ta muốn đi theo ngươi
Đã đến ngày khởi hành đến biên quan, binh lính đều đã tập trung ở ngoài thành chỉ đợi lệnh của hắn.
- Lần này thì không được, chiến trường rất nguy hiểm, nàng ở lại trong phủ đợi ta đi
Lần trước ở Xuyên Châu bị ám sát, hắn không thể để nàng đi theo hắn gặp nguy hiểm lần nữa, chiến trường ác liệt, đến hắn còn không chắc mình có thể lành lặn trở về.
- Bởi vì nguy hiểm nên ta mới phải đi theo ngươi
- Ta nói không được là không được, nàng trong phủ bình an ta mới yên tâm đánh trận, đừng lo lắng cho ta
- Nhưng mà!
Nàng không yên tâm để hắn một mình xông pha ngoài chiến trường, nhưng mà ý hắn như vậy nàng chỉ đành tôn trọng thôi.
- Được rồi, không còn sớm nữa, ta xuất phát đây
- Ừm, cẩn thận
- Ta biết rồi, nàng ở trong phủ cũng phải cẩn thận
Bắc Đường Uyên leo lên lưng ngựa, nàng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần một lúc sau mới trở vào phủ.
- Ây da, ai đó bị bỏ lại rồi nhỉ?
Tô Nguyệt Nhi nãy giờ đứng ở một góc, nàng ta còn chưa có cơ hội nói chuyện với hắn thì hắn đã đi mất rồi.
Hết lần này đến lần khác bị Bắc Đường Uyên làm lơ, nàng ta làm sao nuốt nổi cục tức này, mà người khiến hắn lơ nàng ta chính là nàng, có cơ hội dĩ nhiên là kiếm chuyện với nàng rồi.
- Cửu Ngọc, Cửu Như, chúng ta vào phủ thôi, dạo này nhiều chó điên quá, ta sợ lát nữa hai người bị thương mất
- Dạ tiểu thư
Hai nha hoàn cười trộm đi theo sau nàng vào phủ, Tô Nguyệt Nhi biết nàng đang ám chỉ mình nên tức điên lên.
- Đứng lại đó cho ta, ngươi nói ai là chó điên hả?
Nàng ta đuổi theo gây sự với nàng cho bằng được, Quân Hoa chẳng thèm quay lại nhìn lấy nàng ta một cái mà chỉ lạnh nhạt mở lời.
- Ngươi về viện tự nghĩ thử xem
- Ngươi! ngươi!
- Ta thì làm sao, ngươi lo cho mình đi, không có gia giáo
- Ngươi dám mắng ta?
Tô Nguyệt Nhi như bị ăn trúng thuốc nổ, từ nhỏ đến lớn nàng ta còn chưa bị mắng đến như thế đâu.
Trái với bộ dạng sắp bùng nổ của nàng ta, Quân Hoa luôn là dám vẻ thanh lãnh, đạm mạc thường ngày.
- Tại sao ta lại không dám, sau này tốt nhất ngươi nên an phận sống, nếu dám đánh chủ ý lên người ta thì đừng trách
Nàng dẫn theo Cửu Ngọc và Cửu Như trở về Xuân Viện, trước khi đi còn bỏ lại cho nàng ta một câu, là lời khuyên cũng là lời cảnh cáo.
- Hừ, tức chết ta mà, ngươi đợi đó
Ánh mắt Tô Nguyệt Nhi lóe lên tia độc ác, lần này hắn không có trong phủ, để xem nàng làm sao sống tốt đây.
Một ngày đã trôi qua, bóng đêm bao trùm cũng là lúc những âm mưu được bày ra.
Bóng người có phần nhỏ nhắn được tấm áo choàng bao lấy không thấy được dung mạo.
Nhìn có vẻ giống với dáng của một nữ tử, nàng ta lén lén lút lút đi ra từ cửa sau của phủ tướng quân.
" Cốc, cốc, cốc"
- Vào đi
Tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, chỉ thấy thân ảnh vừa nãy đi vào, nàng ta bỏ mũ trùm đầu xuống để lộ rõ gương mặt.
- Tô Nguyệt Nhi, ngươi đến trễ
- Trễ một chút thôi mà, phủ tướng quân hiện tại canh gác nghiêm ngặt, ta muốn lẻn ra cũng khó
- Thôi bỏ đi, ngươi hẹn lão phu ra đây có phải đã phát hiện cái gì mới
Tiêu Ánh nhấp một ngụm trà, nữ nhân này sáng hôm nay cho người đưa thư hẹn ông ta ra không biết là có chuyện gì.
- Ta muốn ông giúp ta loại trừ nữ nhân bên cạnh Bắc Đường Uyên, có như vậy ta mới có thể tiếp cận hắn
- Bảo ta diệt trừ nữ nhân kia? Không lẽ ngươi vẫn còn ý niệm với hắn sao?
- Không phải, có ả ta, ta không thể tiếp cận Bắc Đường Uyên thôi
Nếu không phải xung quanh Xuân Viện của nàng có rất nhiều người canh giữ thì nàng ta đã trực tiếp thuê sát thủ lấy mạng nàng rồi.
- Ngươi nói xem, chỉ là một nữ nhân, ngươi còn không xử lý được sao?
- Xung quanh viện của nàng ta, Bắc Đường Uyên đã cho người canh gác nghiêm ngặt, muốn xử lý nàng ta đâu phải chuyện dễ
- Theo ngươi nghĩ trong lòng Bắc Đường Uyên, nàng ta có phân lượng bao nhiêu?
Tiêu Ánh nheo mắt hỏi Tô Nguyệt Nhi, nếu như ra tay trên người hắn không được vậy thì bắt đầu từ những người bên cạnh hắn.
- Ta không biết, ngày nào hắn cũng đến tìm nàng ta còn làm mọi cách để khiến nàng ta vui
Khóe miệng ông ta kéo thành một đường cong, đôi mắt ánh lên sự tính toán.
" Theo ta biết về con người hắn, hắn ngoài mặt tuy hòa nhã nhưng không gần nữ sắc, nay lại đối với nữ nhân đó như vậy.
Bắc Đường Uyên ơi Bắc Đường Uyên,