Sau một tháng ăn gió nằm sương, đám người Bắc Đường Uyên cuối cùng thuận lợi hồi kinh.
Hắn chưa kịp về phủ đã cùng thái tử tiến cung bẩm báo với hoàng đế, về phần nàng hắn cho Cửu Lạc hộ tống về phủ trước.
Vó ngựa chầm chậm dừng lại trước một phủ đệ, Quân Hoa ngước mắt nhìn lên tấm biển đề ba chữ tướng quân phủ.
Nghe tin hắn trở về người trong phủ đã tụ họp trước cửa để đón hắn, trong đó có cả Tô Nguyệt Nhi.
- Tiểu thư, may quá, người đã trở về, tạ ơn phật tổ phù hộ
Cửu Ngọc thấy nàng muốn xuống ngựa liền nhanh chân chạy lại đỡ nàng, miệng lải nhải không ngừng.
- Được rồi, muội đó, đừng kiểm tra nữa, ta không có bị thương
Mắt thấy Cửu Ngọc chạy tới chạy lui kiểm tra nàng có bị thương hay không, Quân Hoa mỉm cười giữ nàng đứng yên, Cửu Ngọc hai mắt rưng rưng nhìn nàng.
- Tiểu thư người tự dưng mất tích làm nô tì một phen hoảng sợ, lo lắng, người không sao thì tốt rồi
- Thời gian qua khiến muội lo lắng, là do ta không tốt
- Người đừng nói vậy, phải rồi tướng quân đâu tiểu thư
Không thấy Bắc Đường Uyên nên Cửu Ngọc thuận miệng hỏi, Cửu Lạc nghe thế thay nàng trả lời.
- Tướng quân cùng thái tử vào cung rồi, một lát sẽ về sau
- Ai hỏi ngươi chứ, ta hỏi tiểu thư mà
Cửu Ngọc phồng má, không hiểu sao hành động này lại khiến Cửu Lạc tim đập loạn, Cửu Lạc không biết làm sao nên nhanh chân chuồn mất.
- Tiểu thư, chúng ta vào trong thôi, kệ tên Cửu Lạc đó đi
- Ừm, vào thôi
Quân Hoa cùng Cửu Ngọc vào phủ, trước khi bước vào ánh mắt như có như không liếc Tô Nguyệt Nhi một cái.
Con người nàng có ân tất báo, có thù tất trả, lần này trở về khẳng định không để nàng ta thảnh thơi.
Tô Nguyệt Nhi bị nàng dọa sợ, khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến nàng ta rùng mình một cái.
- Tiểu thư, người không sao chứ?
Nha hoàn của nàng ta thấy chủ nhân đứng yên không nhúc nhích mới lên tiếng gọi, kết quả lại biến bản thân thành vật trút giận cho nàng ta.
" Chát"
- Ngươi kêu cái gì, một đám tiện nhân
Tô Nguyệt Nhi thẳng tay tát cho nha hoàn một cái rồi ngang nhiên bỏ đi, nha hoàn kia chỉ biết ôm lấy bên má sưng đỏ ngoan ngoãn đi theo sau nàng ta.
Xuân Viện sau khi nàng mất tích không thay đổi gì nhiều, Cửu Ngọc biết nàng vừa trở về sẽ mệt mỏi nên chu đáo chuẩn bị nước tắm cho nàng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi liền đến ghế tựa lưng bên gốc đào nằm xuống, có thể là do mệt mỏi nên Quân Hoa ngủ quên luôn.
Ánh nắng bị tán đào che khuất nên cái nóng dịu bớt rất nhiều, nàng an ổn nằm đó ngủ say đến nỗi hắn ngồi bên cạnh từ lúc nào cũng không hay.
Bắc Đường Uyên im lặng ngắm nàng ngủ, lúc nàng ngủ say gương mặt thật nhu hòa, Quân Hoa đang ngủ cảm nhận được bên cạnh có người, nàng mở đôi mắt trong veo nhìn hắn.
- Về rồi sao, chắc huynh mệt rồi, đi tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi đi
- Ta không mệt, nàng đói không, chúng ta dùng bữa trước đã
- Ừm
Cửu Ngọc tinh ý nên đã cho dọn đồ ăn lên sẵn, hắn cùng nàng đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Quân Hoa chợt nhớ ra gì đó quay sang hỏi Cửu Ngọc.
- Phải rồi Cửu Ngọc, Cửu Như đâu?
- Cửu Như nói là muốn về thăm nhà, mấy hôm trước đã đi rồi
Làm chuyện xấu xong rồi lại bỏ trốn, nàng vốn dự liệu được chuyện đó.
Quân Hoa cũng không muốn gây khó dễ cho nàng ta, thôi thì cho qua vậy.
Tuy vậy kẻ đầu sỏ đằng sau chính là Tô Nguyệt Nhi, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
- Nàng ta sẽ không trở lại nữa đâu, sao này chỉ có một mình muội bên cạnh ta thôi
- Sao người lại biết Cửu Như sẽ không trở lại?
- Lần trước ta mất tích là do Cửu Như hạ thuốc rồi đưa đi, nàng ta không ngốc mà tự chui đầu vào rọ
- Chuyện lần trước là do Cửu Như làm, thật không thể tin được mà
Quân Hoa không nói gì, Cửu Ngọc cũng không nhăcd lại chuyện đó nữa.
Bắc Đường Uyên cùng nàng ngồi dùng bữa, Quân Hoa thỉnh thoảng gắp thức ăn đặt vào trong bát của hắn, hắn vui vẻ tiếp nhận.
Cửu Ngọc nhìn một màn này mà hai mắt sáng rỡ, tướng quân và tiểu thư nhà nàng lại có tiến triển rồi!
! ----------------!
Đường phố Lạc Vân tấp nập, nhộn nhịp, ngồi từ trên lầu ba của tửu lâu còn có thể nghe thấy tiếng bên dưới.
Tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện huyên náo cùng với tiếng rao hàng hòa lẫn vào nhau khiến bầu không khí náo nhiệt rất nhiều.
Một tháng qua toàn ở trong phủ tướng quân, hôm nay khó lắm mới có dịp ra ngoài, Quân Hoa ngồi bên bàn cạnh cửa sổ của tửu lâu, Cửu Ngọc đứng kế bên nàng.
- Cửu Ngọc, muội ngồi xuống đi, đứng không mỏi chân sao?
- Nô tì không