Vì có chuyện vui nên không khí trong phòng làm việc cũng rất tốt, Nguyễn Tân cầm tách trà, nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ. Cửa sổ thủy tinh này có thể nhìn ra ngoài nhưng bên ngoài lại không thấy bên
trong, anh lẳng lặng nhìn Kiều Tâm Duy đang xử lý vết thương trên trán, ánh mắt chan chứa tình cảm và quan tâm.
Lần đầu gặp Kiều Tâm Duy ở đợt tuyển nhân viên, anh chọn có một phần vì thành tích tốt, còn đa phần là vì đôi mắt trong suốt sinh động đã làm nảy mầm một chút tình cảm. Tiếc là khi đó cô đã có Kỷ Tiểu Hải ở bên.
Vận mệnh trêu ngươi, sự phản bội của Kỷ Tiểu Hải làm tất cả đồng nghiệp tức giận thay, ngay cả anh cũng thế. Thế nhưng anh không thể làm gì vì thân phận cấp trên của mình. Anh không muốn quấy rối lúc cô còn đang đau lòng khó chịu, không muốn thừa dịp mà nhảy vào, thế cho nên anh không dám mạo hiểm làm gì cả.
Thời gian là liều thuốc tốt có thể trị liệu mọi thứ, bây giờ anh đã chắc chắn tình cảm của mình dành cho cô, anh nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc làm chút chuyện gì đó rồi.
Lần va chạm này không phải là nhẹ, trán bị rách da và còn chảy máu nữa. Mặc dù vết thương không lớn nhưng rất đau, nhìn cái trán sưng vù là biết không nhẹ rồi. Cô lấy kẹp kẹp tóc mái lại, trong đáng yêu hơn khi để lộ vầng trán.
Mã Khải Hàng xin lỗi, không chỉ chấm trà nhận sai mà còn chủ động xuống lầu mua băng cá nhân, còn đồng ý giúp cố lấy cơm trưa một tuần, nhẫn nhịn chịu khó vô cùng:
“Trợ lý Mã, anh bất cẩn quá, nếu như cái trán xinh đẹp của Tâm Duy để lại sẹo thì sao tìm bạn trai được đây?” Đây chỉ là lời nói đùa của Văn Thanh.
Mã Khải Hàng mặt dày bảo: “Nếu có sẹo thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Mọi người bật cười, Vân Thanh độc mồm độc miệng cũng pha trò: “Đi chết đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đừng có mơ nữa”
Kiều Tâm Duy dán băng cá nhân lên vết thương rồi đóng gương nhỏ lại: “Được rồi được rồi, tôi không sao, vết thương nhỏ này không để lại sẹo đầu, thư
ký Mã đi làm việc đi”
Mã Khải Hàng tận dụng cơ hội nói: “Tâm Duy, để bày tỏ lòng áy náy, hôm nay tôi đưa cô về”
“Hả..” Kiều Tâm Duy nhìn bộ dạng chân thành của anh ta, lập tức kéo Vân Thanh ra làm bia đỡ đạn: “Không cần đầu, hôm nay tôi có hẹn đi mua sắm với Vân Thanh rồi, đúng không Vân Thanh?”
Vân Thanh hiểu ý nên gật đầu, Mã Khải Hàng đành phải bỏ cuộc.
****
Chuyện Mỹ Liên gây xôn xao dư luận được các giới chú ý liên tục, trận diễn tập của quân đội trở thành chiến trường giết người, hai mạng người và hai máy bay chiến đấu. Ngoài nguyên nhân ăn bớt nguyên vật liệu ra thì còn có việc lén lút cấu kết với bên ngoài, sợ là chuyện này còn dính dáng với những quan chức cấp cao khác, không đơn giản như bề nổi.
Giang Hạo thân là cấp trên, thế nên cũng bị dính vào chuyện này.
Nguyễn Tấn vừa lái xe vừa gọi điện: “Hạo, cậu không sao đấy chứ? Tắt máy ba ngày không liên lạc được rồi, chúng tôi rất lo cho cậu”
“Không sao, chuyện này sắp tra xong rồi, Vương Trạch đã tự thú” Giọng của Giang Hạo có phần nặng nề.
“Phó thủ trưởng Vương? Trời ạ, lá gan của ông ta to thật đấy, dám kiếm lợi riêng trong vũ khí thật”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không ngờ lại là ông ta, Đảng viên hai mươi năm, lần này không chỉ tương lai của ông ta, mà tương lai con cháu ông ta cũng xong luôn rồi.”
“Cậu không sao thì tốt rồi, chúng tôi suýt nữa thì ký hợp đồng với Mỹ Liên, may là chưa xong” Lúc này, Nguyễn Tân đã lái xe ra khỏi gara, thấy Kiều Tâm Duy đang đi trên đường thì cúp máy: “Hạo, không nói nữa, tôi có chút chuyện, đợi cậu ra thì tụ họp một bữa.”
“Ok.”