*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giang Hạo mỉm cười, nụ cười dịu dàng khiến cô bối rối. “Ba ơi mẹ ơi, ba mẹ đang hôn nhau phải không?” Giọng nói kinh ngạc xen lẫn sự trẻ con của Tại Hi vang lên, sau đó là tiếng cười của trẻ thơ: “Hì hì hì hì, con không thấy gì cả.” Kiều Tâm Duy đỏ bừng cả mặt, vội né tránh, ngay cả kẹo đường cũng không cần nữa. Cô chạy sang ngồi với Tại Hi, cabin hơi lung lay làm cô sợ hãi hét lên rồi ôm chặt lấy Tại Hi. “Ha ha ha, ha ha ha ha.” Giang Hạo cười khoái trá. Anh thảnh thơi ngồi dựa vào vách cabin, còn bắt tréo chân, giơ cây kẹo đường lên2hỏi: “Em muốn ăn nữa không?”
Kiều Tâm Duy lườm anh, cô không biết mình đang giận hay đang xấu hổ nữa: “Anh muốn ăn thì cho anh đấy, chỉ một cây kẹo đường thôi mà, tôi không thèm.”
Giang Hạo cũng rất ngây thơ, cố tình cắn một miếng kẹo đường rồi cười híp mắt, ác ý nói ăn ngon quá. Người đàn ông lớn đầu ba mươi bảy tuổi, vậy mà lại làm hành động mà chàng trai mười bảy tuổi còn cảm thấy ngây thơ, đúng là chịu hết nổi mà. “Hi Bảo, ba đổi chỗ với con được không?”
“Không được!” Kiều Tâm Duy ôm chặt con trai: “Hi Bảo, đừng đổi với ba, mẹ ngồi bên cạnh con.” Tại Hi nhìn ba6rồi lại nhìn mẹ mình, ba mẹ thích ngồi đâu thì ngồi, cậu thờ ơ ăn kẹo đường, cắn từng miếng từng miếng một, ăn đến dính đầy mặt.
Giang Hạo lấy điện thoại ra: “Được rồi, được rồi, vậy anh chụp hình cho hai mẹ con.” Kiều Tâm Duy nghiêng đầu qua một bên. “Ai da, nhìn anh này, em xem Hi Bảo phối hợp biết bao nhiêu, chụp hình với con trai mà em nhăn nhó làm gì.” Tại Hi cũng vỗ vỗ mẹ mình: “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ nhìn bên này, nhìn bên này đi, chúng ta cùng nhau chụp hình.”
Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ, cô không thể nổi giận với con trai được, đành phải ngồi ngay ngắn lại,3cũng quay đầu sang. Giang Hạo vẫn đang chụp hình: “Nhanh thôi nhanh thôi, được rồi, cười lên, Hi Bảo, hôn mẹ đi nào.” Tại Hi ngẩng đầu hôn lên mặt Kiều Tâm Duy bằng cái miệng nhỏ dính đầy đường của mình. Kiều Tâm Duy hốt hoảng, cảm thấy dinh dính nhơn nhớt, cô giơ tay sờ thử thì cũng bị dính đầy đường.
Giang Hạo lưu lại hết những hình ảnh này, trong điện thoại di động của anh đều là ảnh chụp của hai mẹ con, dù chỉ là bóng lưng mờ mờ, anh cũng không muốn xóa đi.
Tâm tình trào dâng, anh đột nhiên đứng dậy: “Hi Bảo, chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình được không?”
“Được ạ.” Tại9Hi nhảy dựng lên, chân ngắn nhỏ nhắn chạy hai bước thì đã tới bên anh, làm cabin lắc lư, bé còn hào hứng nói: “Mẹ ơi, mau tới đây, mau tới đây đi!”
Chân Kiều Tâm Duy đã run lập cập rồi: “Hai người chụp là được rồi.”
“Mau lại đây, thiếu em thì làm sao có thể gọi là ảnh gia đình được?” Giang Hạo kéo cổ sang: “Nhanh lên, gần xuống rồi, chụp bây giờ thì có thể lấy được cảnh đếm phía dưới.”
Kiều Tâm Duy thật sự rất sợ, bám vào lan can rồi từ từ đứng dậy. Cô hất cái tay bị Giang Hạo giữ chặt ra nhưng không được, anh cứ thể kéo thẳng cô đến giữa.
Kiều Tâm Duy nửa4ngồi, Tại Hi đứng ở giữa, tay Giang Hạo dài, một tay cầm di động tự sướng, một tay khác ôm lấy bả vai Kiều Tâm Duy, vợ con đều ở trong lòng anh. Đây là bức ảnh gia đình đầu tiên của họ, trừ biểu cảm của Kiều Tâm Duy hơi mất tự nhiên thì những thứ khác cũng không tệ lắm.
Giang Hạo đăng hình lên vòng bạn bè, còn kèm theo một câu trạng thái – “Phần còn lại của cuộc đời anh chỉ dành cho hai mẹ con em”.
Lần đăng này nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, ngoài những câu chúc phúc thì còn có vài người nghịch ngợm. Bình luận của Nguyễn Tấn cũng coi như bình thường, anh nói: “Nhóc con rất đẹp trai, gọi ba nuối đi nào.”
Trần Kinh Nghiệp thì nghịch ngợm nói: “A, trên mặt mẹ là gì vậy, phải chăng là dấu mối của ba?”
Sau khi trở về khách sạn, Giang Hạo mới xem điện thoại, nhìn những dòng bình luận của mọi người, anh chỉ trả lời một câu cảm ơn kèm theo icon mặt cười.
Anh đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại di động trả lời từng bình luận một, bạn bè thật sự rất vui tính, Trần Kinh Nghiệp còn tiếp tục bình luận những câu khác, anh đọc mà muốn bật cười.
“Thủ trưởng Giang, đây là con của anh à? Đột ngột quá, biết bao nhiêu thiếu nữ sẽ tan nát cõi lòng đây.”
“Mặt chị dâu đỏ như vậy, chắc chắn là Thủ trưởng Giang làm bậy.” “Anh làm việc xấu mà còn dám để lại chứng cứ.” “Tôi thề tôi không nhìn thấy thứ trên mặt chị dâu, tôi thề tôi không hề nghĩ sâu xa đâu.”
“Oa, nhóc đẹp trai, buổi tối đừng làm phiền ba mẹ sinh em trai em gái nhé.”
“Thủ trưởng Giang, chúc anh và chị dâu tính phúc“.” (*) Hài hòa trong chuyện xxx Khi Giang Hạo ngốc nghếch đắm chìm trong niềm vui thì Kiều Tâm Duy đang giúp Tại Hi cởi quần áo, hai mẹ con kinh ngạc nhìn bộ dạng ngốc ngốc của anh.
“Mẹ, ba làm sao thể ạ?”
“Đầu bị kẹp vào cửa.”
“A?”
“Ba con điên rồi, đừng để ý đến anh ta, mẹ dẫn con đi đánh răng rửa mặt.” Giang Hạo cười ha ha, giải thích: “Không có, anh đang đọc bình luận, hai mẹ con muốn đọc không?”
Kiều Tâm Duy không kìm được nói:
“Ngây thơ! Chúng ta đi, đừng để ý đến ba con.” Rửa mặt xong xuôi, Giang Hạo xung phong nhận việc dỗ con trai ngủ, Tại Hi nằng nặc đòi nghe nhạc thiếu nhi, không chịu từ bỏ.
“Hi Bảo, ba kể chuyện cổ tích cho con nghe không hay hơn à?”
“Không muốn, con muốn nghe ba hát nhạc thiếu nhi.” Giang Hạo quay sang cầu cứu Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy hơi hả hê cười, không quan tâm đến. Giang Hạo hết cách, bắt đầu hát: “Anh em Hồ Lô, anh em Hồ Lô...”
Anh vừa cất tiếng thì Kiều Tâm Duy đã phụt cười, cô xua tay xin lỗi: “Anh cứ tiếp tục, cứ coi như tôi không tồn tại đi.”
Tai Hi lại rất hứng chỉ, lôi kéo Giang Hạo nói: “Ba ơi ba ơi, ba hát đi, ba hát đi.”
“Được được, Hi Bảo nằm xuống đi.” Sau đó, Giang Hạo hát lại từ đầu: “Anh em Hồ Lô, anh em Hồ lô, bảy đóa hoa trên một sợi dây thừng... La la la la la la la la la la la la...” Anh thật sự không nhớ rõ lời bài hát, đành dùng la la la để thay thế.
Kiều Tâm Duy đang lau tóc, vừa kéo khăn lên thì cũng che miệng lại, nghẹn đến phát điên rồi. Giang Hạo, anh đúng là đồ ngốc. Vất vả lắm Tại Hi mới ngủ thiếp đi, thằng bé ngủ với Giang Hạo ở bên kia, bé nói đêm nay mình muốn ngủ với ba. Giang Hạo thở dài một hơi, nhẹ nhàng đắp kín chắn cho thằng bé, haiz, xem ra anh phải học lại vài bài hát thiếu nhi mới được.
Kiều Tâm Duy ngồi ở giường còn lại, cô xem TV ở chế độ tắt tiếng, chỉ nhìn hình ảnh TV đang chiếu bộ phim “Bên nhau trọn đời”, đây là cảnh nhân vật nam chính và nữ chính gặp lại nhau, ở hành lang tối tăm, nhân vật nam chính đè nữ chính lên tường rồi cưỡng hôn.
Nhân vật nữ chính đẹp hoàn mỹ, nhân vật nam chính đẹp nao lòng người, phụ đề là lời bài hát của nhạc phim, từng câu từng chữ đều phù hợp với khung cảnh, ống kính chầm chậm mà dịu dàng, mỗi góc độ đều được quay một lần, hình ảnh đó thật sự rất đẹp và bồi hồi.
Giang Hạo quay đầu nhìn Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy cầm điều khiển từ xa chuyển kênh ngay lập tức. Giang Hạo đứng dậy đi tới giường của cô. Cô cảnh giác rụt người về phía sau lưng chạm vào đầu giường: “Anh... anh muốn làm gì?”
Ai ngờ Giang Hạo lại cướp lấy điều khiển từ xa trên tay cô, chuyển về kênh trước đó, màn hình TV đã đổi sang cảnh nhân vật nam chính đang suy tư và hồi tưởng lại trước kia. Anh chỉ vào nhân vật nam chính, nói: “Đừng thấy anh ta mà ham, thật ra anh ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn già hơn anh nữa, có thể làm ba của em đây.”
“...” Kiều Tâm Duy im lặng, rồi bình tĩnh nói: “Vậy cũng đẹp trai hơn anh, đi ra, đừng che màn hình.” Giang Hạo bực bội chớp chớp mắt, anh không đi mà nhấn nút tắt trên điều khiển từ xa, màn hình TV tối đen. “Ai, anh... làm gì thế?”
Giang Hạo không nói gì thêm mà nhảy bổ tới chỗ cổ, chuyện đề tường cưỡng hôn, không phải anh không làm được.
Kiều Tâm Duy khàn giọng gọi: “Giang Hạo, anh... anh đừng làm loạn.”
Giang Hạo đè cô ở đầu giường, người đẹp hoa thơm thể này đúng là làm máu huyết sôi trào mà: “Ha ha, hôm nay anh đăng ảnh gia đình lên, em muốn đọc bình luận của bạn bè anh không?” “Không muốn, anh tránh ra.”
“Nể mặt anh, xem một chút thôi, vui lắm đấy.”
“Không xem, Giang Hạo, anh tránh ra, tôi la lên đấy!” “Em la đi, đánh thức Hi Bảo thì anh lại dỗ tiếp, anh không ngại đâu.” Kiều Tâm Duy tức giận, cố gắng nâng đầu gối lên. Nhưng cơ thể cô đang bị chăn bông che kín, hoàn toàn không đá anh được. “Đừng quậy.” Giang Hạo nói: “Anh không muốn làm gì đâu, anh chỉ muốn lấy mấy thứ bẩn trên tóc của em xuống thôi.” Vừa nói, anh vừa giơ tay lên, cẩn thận cầm mái tóc dài của cô, gỡ những thứ đang dính trên tóc cô xuống: “Dính quá, là đường, ha ha, dọa em sợ rồi? Lá gan nhỏ vậy à?” Kiều Tâm Duy lườm anh, tức giận nói: “Cút đi, tôi muốn đi ngủ.”
“Em thật sự không muốn xem bình luận của bạn bè anh à?” “Không muốn.” “Vậy thì thêm một vài người bạn được không?” “Không được, thêm vào là tôi chặn hết.”
Câu này không đùa, mỗi lần anh lén lút thêm vào, cô phát hiện ra thì kết cục là bị chặn hết.
“Anh có tránh ra hay không đây?” Giang Hạo bất đắc dĩ gật đầu, từ từ buông cô ra. Một ngày nào đó, một ngày nào đó, em sẽ cam tâm tình nguyện, một ngày nào đó... Đêm đã khuya, Tại Hi đang thở đều đều, ngủ say sưa. Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy mấy lần, bên chỗ của cô không có động tĩnh gì, chắc là cũng ngủ rồi. Anh ôm con trai, ấm áp biết bao, chân thật biết bao, anh nở nụ cười từ tận đáy lòng. Một ngày nào đó, em sẽ quay đầu.