Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 288


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Án giết người chẳng qua chỉ là mồi dẫn lửa thôi, thật ra cảnh sát đã chú ý đến khách sạn đó và những quan chức cao đứng đằng sau nó từ lâu rồi.” “Nghe nói không phải chỉ mỗi một quan lớn thôi đâu, có tới vài tên đấy, bây giờ đều rớt đài cả rồi.” “Thế mới nói, chống tham nhũng và chống tệ nạn phải đi liền với nhau.” Kiều Tâm Duy quay sang nhìn Giang Hạo, cô thấy anh cau mày, gương mặt đầy vẻ tâm sự. Cũng trong ngày hôm đó, có một cuộc gọi từ nhà đến, ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Thái Âm lo lắng bồn chồn nói: “A Hạo, ba con bị cảnh sát đưa đi rồi.”

“Lúc nào?” Giọng Giang Hạo to lên vì2kinh ngạc, chuyện này đột ngột quá. “Mới vừa rồi Thính trưởng Trần đích thân đến, nói là mời ba con đến Cục Cảnh sát để hỏi vài câu, nhưng mẹ không yên tâm.” Đối mặt với sự ngạc nhiên của Kiều Tâm Duy và Tại Hi, anh nặng nề nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, có thể chỉ là hỏi vài câu mà thôi.”

“A Hạo, Thủ trưởng Cận bị song quy...” (*) Song quy: được hiểu như là một biện pháp tổ chức và thủ đoạn điều tra đặc biệt khiến các quan tham phải khai thật mọi tội lỗi trong thời gian bị áp dụng biện pháp này.

“Cái gì?” Giang Hạo lại tỏ vẻ kinh ngạc, còn tưởng là mình nghe nhầm: “Là lão Thủ trưởng Cận Tử Kiếm?”

“Đúng, là lão6Thủ trưởng Cận, người đã rời khỏi vị trí bây giờ của con, nửa đêm hôm qua bị bắt tại nhà, sáng hôm nay ba con nhận được rất nhiều cuộc gọi liên quan đến chuyện của Thủ trưởng Cận. Chẳng bao lâu sau thì Thính trưởng Trần đến, làm mẹ sợ muốn chết, ba của con có bị song quy không?”

Mặt Giang Hạo xám ngoét: “Mẹ đừng đoán mò, song quy nào có đơn giản như thế.” “Con mau về đi, bây giờ mẹ ở nhà một mình, sợ lắm!” “Được, mẹ ở nhà chờ con.”

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Giang Hạo nghiêm túc. Thủ trưởng Cận là thầy giáo có ơn dạy dỗ anh, cũng là người đã đề bạt anh lên, nhưng mới về hưu hai năm mà sao3lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Nói là về hưu, nhưng trên thực tế Thủ trưởng Cận chỉ rời khỏi vị trí Thủ trưởng mà thôi, dù sao ông cũng lớn tuổi, vị trí này phải dành cho người trẻ tuổi. Sau khi nhường chức, ông vẫn giữ vị trí cấp cao ở một phòng ban quan trọng, có nhiều chức vụ khác.

Lúc đầu, anh cũng dự định về thủ đô một chuyến, nhưng chuyện này đột ngột xảy ra làm anh không thể không rời đi trước dự định.

“Ba ơi, ba lại muốn đi ạ?” Tại Hi thấy anh sắp xếp hành lý thì rơi nước mắt. Bé không phải là một đứa trẻ thích khóc nhè, nhưng vất vả lắm mới được nhận ba. Nay ba lại muốn đi, trong suy9nghĩ của một đứa trẻ, đó là sự tổn thương rất lớn.

Giang Hạo ngồi quỳ xuống, lau nhẹ dòng nước mắt trên mặt con trai, anh sờ cái đầu quả dưa của bé rồi nói: “Ba phải đi làm một số chuyện, sẽ về nhanh thôi.” “Hu hu hu, ba nói dối, ba nói không đi nữa, ba nói dối!” Miệng Tại Hi méo xệch, nước mắt mới lau khô lại rơi tí tách xuống, nhỏ trực tiếp lên tay Giang Hạo.

Giang Hạo áy náy, con trai khóc thì anh càng khó chịu hơn.

Kiều Tâm Duy ôm Tại Hi, vừa lau nước mắt cho bé vừa khuyên nhủ: “Hi Bảo, ba đã ở cạnh hai chúng ta rất lâu rồi, bây giờ ba có chuyện quan trọng cần giải quyết, con không thể không4cho ba đi được.”

“Nhưng mà, nhưng mà con không muốn để ba đi, ba đi rồi không về thì sao bây giờ?” Giang Hạo hứa: “Không đâu, Hi Bảo, ba chắc chắn sẽ về nhanh thôi.”

“Ba ơi, ba có thể không đi được không?” Tại Hi kiên trì, cặp mắt tròn xoe ầng ậc nước khiến người ta nhìn mà đau lòng. Kiều Tâm Duy nói: “Hi Bảo, con không thể không biết đúng sai như thế, ba thật sự có chuyện cần giải quyết, giống như việc mẹ đưa con đi nhà trẻ vậy, đều là chuyện bắt buộc, hiểu không?” Tại Hi gật đầu, mặc dù bé đồng ý theo lý trí hành động, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn hoàn toàn không bằng lòng, rất sợ lại mất ba.

Giang Hạo không chịu nổi ánh mắt đáng thương của con trai, cảm thấy mình như một kẻ tội đồ.

Lúc Giang Hạo đang cảm thấy khó xử thì Kiều Tâm Duy đột nhiên nói: “Hi Bảo, hay là chúng ta đi cùng ba có được không? Để ba đi làm việc, chúng ta tới thăm ông bà ngoại được không?”

Hai mắt Giang Hạo sáng rỡ, Tại Hi cũng nín khóc mà mỉm cười, vỗ tay hoan hô: “Được, được, con muốn cùng đi với ba, con muốn đi thăm bà ngoại ông ngoại.”

Giang Hạo vẫn còn vui sướng, lúc thấy Kiều Tâm Duy mở vali lớn để sắp xếp quần áo, rồi tìm đồ cần đem theo ở khắp phòng, anh mới chợt hiểu ra, tại sao đến thời hạn trả nhà mà cô không vội vàng tìm chỗ mới, tại sao bị thư viện sa thải mà cô cũng không vội tìm việc, tại sao Tại Hi không đi nhà trẻ mà cô cũng không vội tìm cho thằng bé, thật ra cô đã tính đến việc trở về.

Trống đồ đạc có vẻ không nhiều, nhưng lúc sắp xếp lại không ít, dù sao đây cũng là nơi cô đã ở bốn năm, cũng là nơi sinh hoạt từ lúc Tại Hi sinh ra cho đến tận bây giờ, lựa chọn cuối cùng là đành phải mang theo những thứ cần thiết.

“Mẹ ơi, không đủ chỗ cho bộ truyện tranh của con ạ?”

“Không đủ chỗ, chỉ đủ cho tập tranh của con, bút sáp màu cũng không có chỗ. Đợi khi đến thủ đô, mẹ mua thêm cho con được không?” “Thủ đô có loại này không ạ?” “Có, còn có loại đẹp hơn cái này nữa.” Tại Hi sung sướng đồng ý: “Vậy được ạ, mẹ, con muốn đem theo gấu nhỏ được không? Con ôm nó.”

“Có thể”

“Mẹ ơi, con muốn mang theo ấm nước.”

“Không thể, không mang được.”

“Bỏ ở trong cái túi nhỏ của con.”

“Không bỏ vừa, túi nhỏ của con bị quà sinh nhật chiếm hết rồi, ấm nước lớn như thế,
bỏ vào không được nữa, mẹ mua mới cho con được không nào? Mua một cái đẹp hơn cái này.” “Xe lửa nhỏ cũng không đem theo được ạ?”.

“Ừ, không được, Hi Bảo, những đồ chơi này đều có ở thủ đô cả, ở nhà bà ngoại cũng có rất nhiều mà, con không nhớ à?”

“Vậy... Được ạ.” Tại Hi tỏ ra rất buồn bã.

Giang Hạo xách hành lý, Kiều Tâm Duy ôm con trai. Cô nhìn lại nơi này lần cuối cùng, bốn năm trước cô đến đây nương nhờ, dì Tần - người không cho thuê phòng một cách dễ dàng đã thoải mái cho cô thuê một gian. Thoắt một cái đã gần bốn năm, cô sinh Tại Hi ở đây, và cũng rất yêu quý nơi này, bởi thế nên cô cũng có rất nhiều kỷ niệm và sự quyến luyến không nỡ rời xa.

Giang Hạo an ủi nói: “Đi thôi, trong nhà chúng ta đều có hết, không thiếu cái gì cả.”

Kiều Tâm Duy lặng thinh, chỉ đành đóng cửa lại. Không phải chuyện gì cũng cứ tính toán rạch ròi, có một số việc, một hành động hay một ánh mắt đã thể hiện tất cả. Giang Hạo không còn đuổi theo để cầu xin sự tha thứ của cô, cô cũng không cứng rắn phân rõ khoảng cách với anh nữa. Có con ở giữa, dù thế nào đi nữa cũng không thể chẳng có một chút liên hệ nào.

Ly hôn nhưng không rời khỏi nhà là đề nghị của anh, cô cũng chấp nhận. Có lẽ, đây là lựa chọn tốt nhất cho con, cũng là lựa chọn tốt nhất cho quan hệ hiện tại của hai người.

Ngồi máy bay hai tiếng thì đến thủ đô, Tại Hi chìm trong giấc ngủ khi ở trên máy bay. Đi chơi hai ngày, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải bay về thủ đô, đừng nói là trẻ con, đến cả người lớn cũng cảm thấy mệt mỏi.

Vừa xuống máy bay, không khí rét lạnh tràn đến. Mùa đông mới chớm, thời tiết ở thủ đô lạnh hơn Lâm Châu rất nhiều, kèm theo bầu trời âm u càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Có xe chờ ở ngoài, vừa lên xe, Giang Hạo nói ngay: “Em và Hi Bảo vệ nhà trước, anh qua chỗ mẹ, tối nay sẽ về. Trong nhà không giống trước đây lắm, nhưng đồ đạc của em vẫn còn.” Không đợi Kiều Tâm Duy trả lời, Giang Hạo lại lấy một chiếc chìa khóa ra: “Em không có chìa khóa nhà đúng không? Đây, cái này là của anh, em cầm đi.”

Kiều Tâm Duy hơi do dự, cô định ở bên nhà ba mẹ.

Cầm đi.” Giang Hạo âm thầm đưa chìa khóa cho cô, còn nói: “Một tháng rồi không về nhà, chắc đồ trong tủ lạnh đã hỏng hết rồi, anh sẽ bảo Tiểu Phương đặt thức ăn bên ngoài cho hai mẹ con, Hi Bảo muốn ăn đùi gà không?” “Muốn ạ, con muốn ăn đùi gà to.” “Được, ba nhớ rồi, lát nữa chú Phương sẽ đem qua cho hai mẹ con, ăn xong thì con ngủ với mẹ một giấc, sau đó là có thể nhìn thấy ba rồi.”

Kiều Tâm Duy rất muốn chen vào nhưng bị cuộc trò chuyện của hai ba con cướp mất, Tại Hi hỏi: “Chú Tiểu Phương là ai thế ạ?”

“Chú Tiểu Phương là trợ lý tốt của ba, ừ, chú ấy là một người rất tốt, Hi Bảo phải lễ phép với chú ấy, biết không?”

“Dạ vâng.”

Giang Hạo quay sang nói với Kiều Tâm Duy: “Tiểu Phương sắp kết hôn, tầm cuối năm nay, vợ sắp cưới là người cùng quê với cậu ấy, thanh mai trúc mã.”

“Thật à, tốt thật.”

“Đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé, Hi Bảo, ba dẫn con đi uống rượu mừng của chú Phương được không?”

Tại Hi gật đầu như giã tỏi: “Được ạ.”

Kiều Tâm Duy lại bỏ qua cơ hội từ chối, Giang Hạo luôn chọn đúng lúc cô đang do dự để quyết định, ngay cả thời gian suy nghĩ và cơ hội để từ chối cô cũng không có. “Tôi xuống xe ở đây, anh phải đưa hai mẹ con cô ấy đến tận nhà đấy.” Người lái xe là tài xế lâu nay của Giang Hạo, đã nhiều năm rồi, cũng biết Kiều Tâm Duy, anh ta gật đầu nói: “Đã rõ, Thủ trưởng cứ yên tâm.”

Khi lại trở về căn nhà này, Kiều Tâm Duy thấp thỏm, còn Tại Hi lại cảm thấy rất mới lạ, hết nhìn chỗ này lại xem chỗ kia. “Mẹ ơi, đây là đâu thể ạ, cao thật, nhà cũng thật đẹp” “Hi Bảo thích nơi này không?” “Thích lắm ạ, thích vô cùng luôn.” Kiều Tâm Duy ôm con trai để che giấu sự bối rối trong lòng. Cô mỉm cười, cố gắng bình tĩnh nói: “Ba ở đây, sau này mẹ và Hi Bảo cũng ở đây.”

“Nơi này là nhà của chúng ta.” Nhà? Khi nghe thấy từ đó, Kiều Tâm Duy hơi sững sờ, là nhà, nhưng mà cô lại không nói nên lời, cũng không muốn thừa nhận.

Quản lý ở lầu dưới đã đổi người từ lâu, người ngồi trực là một gương mặt xa lạ, thẳng thừng cản bọn họ lại. “Chờ một chút, hai người không phải là gia đình ở đây, hai người tìm ai?” Kiều Tâm Duy nói như thật: “Tìm Giang Hạo.”

Quản lý tòa nhà quan sát cô cẩn thận, anh ta có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ này. Mới trước đây, cô ấy khóc lóc đòi xông vào, sau đó Thủ trưởng Giang và cô cùng nhau đi ra, hẳn là người quen biết.

Lúc đó, tài xế đi từ phía sau đến, xách theo hành lý của họ, anh ta nói: “Chúng tôi đi đến nhà của Thủ trưởng Giang, đã thông báo trước.”

Quản lí nhanh chóng phản ứng lại, cấp trên đã dặn hôm nay vợ và con trai của Thủ trưởng Giang về nhà, anh ta lập tức nở nụ cười chào đón: “Thì ra là bà Giang, thật ngại quá, ui, con trai của Thủ trưởng Giang đã lớn thể rồi ư, đáng yêu thật, xin mời xin mời.” Kiều Tâm Duy cảm thấy bực mình, cô phủ nhận: “Tôi không phải là vợ anh ta, tôi là Kiều Tâm Duy, sau này đừng gọi bậy bạ.” “...” Quản lý tòa nhà xấu hổ, ngơ ngác nhìn họ đi vào thang máy, anh ta đắc tội ai à? Anh ta đâu có đắc tội với họ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện