*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nguyễn Tân cảm ơn thật lòng, cầm ly trà mời anh, “A Hạo, cảm ơn cậu.” “Được rồi, liên hệ xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.”
Buổi tụ tập này kết thúc khá sớm. Trần Kinh Nghiệp dẫn Dương Đan về trước, kế tiếp bọn họ còn có việc phải đi. Cả nhà Giang Hạo ngồi vào xe, vẫn là Kiều Tâm Duy lái xe, họ ngồi trong xe vẫy tay tạm biệt Nguyễn Tấn và Hạ Chí.
Nguyễn Tấn tiễn mọi người xong thì thở dài nói, “Sắp tới sẽ có nhiều chuyện phải làm, em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Hạ Chí gật đầu, “Em cũng đã đến Đô Thành rồi, đây là thành ý lớn nhất của2em dành cho anh.” Nguyễn Tân nở nụ cười. Thật ra, trong đoạn tình cảm chia ly rồi hợp lại này, người không cảm thấy an toàn luôn là anh. Bây giờ những gì cô làm đều khiến anh thấy an toàn, “Hạ Chí, tiếp theo cứ xem anh nhé, nhất định anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.”
“Vâng, em tin anh.” Nghĩ đến việc mai con phải khai giảng nên họ kết thúc buổi tụ tập này hơi sớm, cho nên giờ này trên đường vẫn kẹt cứng, dòng xe tan tầm muộn nối đuôi nhau. Suốt đường Kiều Tâm Duy vừa đi vừa dừng, tốc độ xe cũng chưa vượt qua 30km/h. Cô nói, “Ông xã, anh cảm thấy8Dương Đan và Hạ Chí thế nào?” Giang Hạo sửng sốt trong lòng, tự dưng bà xã ném ra vấn đề thế này thì nhất định phải trả lời cẩn thận, “Bọn họ thì liên quan gì tới anh? Anh chỉ chú ý đến em.” “Bớt nịnh đi. Em hỏi anh rất nghiêm túc, anh phải trả lời thật cho em.” Giang Hạo nói, “Nói đơn giản, Dương Đan thích hợp làm tình nhân, Hạ Chí thích hợp cưới về nhà. Đổi góc độ khác để nói thì, Trần Kinh Nghiệp vẫn chưa chơi đủ, Nguyễn Tấn đã quay đầu.” Kiều Tâm Duy gật gù, “Ừ, anh hùng có cùng ý kiến. Em thấy Hạ Chí rất tốt, hợp mắt, kín2đáo không kiêu căng. Ông xã, chuyện của bọn họ, nếu anh giúp được thì ra sức một chút nhé.”
“Em không biết tình huống cụ thể mà đã nói anh cố gắng giúp rồi à? Em không lo cho anh hả? Nguyễn Tấn đang ngoại tình đòi ly hôn đấy, nói kiểu gì cũng thấy không có đạo đức.”
“Haizz, không phải anh nói Nguyễn tổng và vợ anh ấy ai lo phận nấy sao? Không phải anh nói nên hiểu cho chuyện này một chút sao?”
Giang Hạo mới đáp, “Cậu ta là anh em của anh, anh không ủng hộ cậu ta thì ai ủng hộ đây?... ôi, thật ra chuyện này rất khó giải quyết, vợ cậu ta cũng luôn2có người tình, nhưng chuyện này ai nói trước thì người đó sẽ bất lợi.”
Kiều Tâm Duy cảm thán, “Em không hiểu thế giới của các anh.” Giang Hạo bật cười, “Không cần em phải hiểu, em chỉ cần...” Anh bỗng nhiên cảm thấy Hi Bảo đang dựa lên tay mình, anh quay đầu nhìn lại rồi nhỏ giọng bảo, “Suỵt, Hi Bảo ngủ rồi... Nào, con trai, gối lên đùi ba, cởi giày ra gác chân lên nào.”
Kiều Tâm Duy nhìn đồng hồ, đã lái một tiếng rồi, haiz, giao thông của Đô Thành làm người ta đau đầu thật.
***
Ngày tháng trôi qua, công việc, cuộc sống, học tập đã đi vào quỹ đạo bình thường. Mỗi ngày của Kiều6Tâm Duy đều rất vui vẻ, có tâm trạng tích cực luôn hướng về phía trước rất quan trọng nhất. Phía Nguyễn Tấn không có tin gì hết, tiến độ rất chậm, mọi người đều đang phối hợp. Hoàn toàn không có tin gì của Trần Kinh Nghiệp, còn Dương Đan thì vẫn xuất hiện trên bản tin của đài truyền hình đúng giờ. Còn Giang Hạo ở nhà dưỡng thương một tháng, vết thương cũng tốt hơn, nhưng quân y luôn dặn dò mãi rằng không được vận động mạnh, sẽ ảnh hưởng tới tim. Anh phải tới Viện kiểm sát báo tên, đồng phục của Viện kiểm sát cùng loại với quân trang. Anh mặc đồng phục đứng đó, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai không chịu nổi. “Wow, ba ơi, ba đẹp trai quá!” Hi Bảo sốc ngây người, “Ba ơi, mai ba đưa con đi nhà trẻ được không?” Giang Hạo nói, “Đương nhiên rồi, có hôm nào ba không đưa con đi học đâu? Nhưng đón con về thì để dì Hoàng đón, con phải nghe lời dì Hoàng. Tan học không được chạy lung tung đó.”
Hi Bảo đứng thẳng người, giơ bàn tay nhỏ lên chào, “Tuần lệnh.”
Giang Hạo mỉm cười, đúng là ra dáng mà.
Kiều Tâm Duy ở cạnh không nói gì, cô xếp quần áo như không có gì xảy ra. Cô không muốn để Giang Hạo khoe khoang nhiều thêm, ấy nhưng mà, hình ảnh đẹp thế này không nhìn thì tiếc quá. Cho nên đuôi mắt cô liếc nhìn mấy cái, chậc chậc chậc, sao chồng mình lại đẹp trai thế chứ?!
“Muốn nhìn thì cứ nhìn, ngắm trộm làm gì?” Giang Hạo nhanh chóng thấy rõ trò mèo của cô. Cô dừng tay, nín cười, “Em còn cần phải ngắm trộm anh à? Em không có nhé!” “Kiều Tâm Duy, nói dối trước mặt Hi Bảo là không đúng, anh thấy em ngắm trộm anh đó.” “ ” Kiều Tâm Duy không còn lời nào để nói, cầm quần áo được gấp xong lên lầu hai, “Em đi đây, mặc kệ anh.”
Giang Hạo vội vàng theo sau, “Hi Bảo, con chơi một mình nhé. Ba đi nói chuyện với mẹ con chút.” Kiều Tâm Duy vừa bước chân vào phòng ngủ thì Giang Hạo đã bám vào theo. Cô định đóng cửa thì anh dùng tay chặn lại, “Dùng sức thế? Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn đâu.” “Anh vào làm gì? Em cất quần áo thôi cũng đi theo là sao?” Nói xong, Kiều Tâm Duy mở cửa phòng để quần áo, đi vào cất đổ.
Giang Hạo đi theo sau, anh đi sát cô
như muốn dán chặt lấy cô. Anh không nhịn được mà ôm eo cô, cằm dựa vào vai cô hỏi, “Xin hỏi cô, tôi có hợp khẩu vị của cô không?”
Kiều Tâm Duy phì cười, “Ôi, anh này, tôi đã kết hôn rồi, nếu anh cứ vậy nữa thì tôi sẽ kiện anh tội quấy rồi đấy.”
“Kiện anh? À, thể em nói với anh đi, anh là Kiểm sát trưởng này.”
“... Anh không biết xấu hổ.”.
“Ha, sao anh lại không biết xấu hổ? Anh đang hỏi ý kiến em còn gì?” Kiều Tâm Duy nhìn anh một lát và nói, “Tối nay ăn rau chân vịt, không ăn anh.”
Giang Hạo dán sát vào cô như keo dán sắt, “Bà xã, em không thấy anh đẹp trai à? Ngày mai anh phải tới Viện kiểm sát làm đó, em không cảm thấy anh sẽ được rất nhiều đồng nghiệp nữ chú ý à? Phải biết rằng nơi như Viện kiểm sát toàn con gái ba cao" thôi. Anh lại là người sát gái nữa, em không biết sao?”
“Ba cao à? Huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao?”
“Dáng người cao, bằng cấp cao, ánh mắt cao chứ.” “Vậy anh sẽ tán họ ư?”
“Đương nhiên là không, anh bảo đảm anh sẽ không nhìn họ lấy một cái.” “Uh huh, thế là được rồi, tránh ra, em muốn đi ra ngoài.”
Kiều Tâm Duy xoay người và nói muốn đi ra ngoài, ai ngờ bị Giang Hạo đột ngột đè vai lại, ẩn cô lên tủ quần áo, vai cô đụng ô vuông trên tủ nên hơi đau.
“Này, anh làm em đau.”
Giang Hạo dịu dàng nhìn cô, nắng mặt cô để cô nhìn anh, “Nhìn anh đi, em nhìn một cái đi mà, đẹp trai không?”
Người đàn ông này thật là... “Đẹp!” “Hừ, đợi em nói câu này mãi.” Giang Hạo cầm chiếc mũ bên cạnh lên đội ngay ngắn, nói tiếp, “Bây giờ chỉ cho mỗi em nhìn, nhìn kĩ vào.” “Ai thèm nhìn anh, em đi đây. Ưm... anh làm gì thể... ưm...”
Giang Hạo chặn miệng cô, cô phản kháng không được nên đành tùy theo ý anh, “Anh đáng ghét ghê, cố ý mà.” Thừa dịp đôi môi tách nhau, cô nói.
Hứng thú của Giang Hạo càng cao hơn, anh không thể không thừa nhận rằng lúc nào vợ anh cũng hấp dẫn anh. Anh không nói lời nào, chỉ cười nhạt, khóe môi hơi nhếch lên đầy mê người. Nụ hôn của anh dời từ môi lên tai, sau đó dừng ở cổ.
“Giang Hạo, đừng...” Đó là nơi nhạy cảm nhất của cô, nếu hôn nữa thì cô sẽ không chịu nổi mất.
“Đừng cái gì hả?”
Hô hấp Kiều Tâm Duy nhanh hơn, trong không gian bé nhỏ này chỉ vang lên tiếng hôn nhau, “Tiếp tục...” “Đừng tiếp tục?” Giang Hạo dừng lại, cố ý buông lỏng cô ra.
Cô trừng mắt, sau đó thấy ngại ngùng lẫn tức giận, cô hung dữ cảnh cáo, “Hừ, nếu trong Viện kiểm sát có đồng nghiệp nữ nào để ý anh thì tốt nhất anh cẩn thận vào cho em, anh phải làm gương cho con trai anh đấy.” “Ha ha, anh biết rồi bà xã đại nhân. Anh đang đợi câu này của em đó.” Giang Hạo dùng ngón tay ve vuốt môi cô, rồi anh nói, “Em yên tâm, anh là vật sở hữu riêng của em, chỉ của mỗi em thôi.” Anh nhấn mạnh.
Kiều Tâm Duy nhéo mạnh vào bên hông anh, anh tóm lấy cổ tay cố, giam cầm hai tay cô chỉ với một bàn tay. Nụ hôn nồng nhiệt lại ập đến lần nữa, tay cô bị giơ lên cao qua đầu, thân thể càng ngày càng nóng rực theo từng cái vuốt ve của anh...
***
Trong phòng làm việc, Lý Thiền Vi cầm bản kế hoạch của Hồng Thi, tức giận nói, “Cô viết thứ linh tinh gì thế này? Không có chỗ nào dùng được hết, đây là bản kế hoạch của cô ư? Tôi thấy là viết truyện cổ tích trong sách thì có!” “Hồng Thi, tôi nói cho cô biết, cô ra ngoài đừng nói mình là cấp dưới của tôi, tôi không có mặt mũi nhận... Khóc?! Cô khóc cái gì? Tôi mới là người cần khóc đây. Bây giờ tôi cho cô hai con đường để chọn, một là từ chức rồi cút đi, hai là rời khỏi phòng Kế hoạch, chỗ của tôi không dám chứa pho tượng Phật như cô nữa.”
“Còn khóc nữa? Cút ra đi!” Lý Thiến Vi mắng, vung tay ném tập tài liệu vào mặt Hồng Thi, vì dùng sức hơi mạnh nên giấy bay lả tả khắp phòng. Người bên ngoài đều đang im lặng nghe, phòng làm việc cách âm cũng không tốt, hơn nữa còn làm bằng tường kính, cảnh này đều bị mọi người nhìn thấy tận mắt.
Hồng Thi vừa khóc vừa chạy một mạch ra khỏi phòng Kế hoạch. “Hôm nay tổ trưởng Lý ăn phải thuốc nổ à?” “Tôi cảm thấy do tổ trưởng Lý đã nhịn lâu quá rồi. Hồng Thi không có năng lực thật mà.” “Haiz, các cô nói xem Hồng Thi còn có thể quay lại được không?” “Tổ trưởng Lý đã nói tới mức này rồi thì chắc không trở lại được nữa đâu, nhưng chú của cô ta là Phó Tổng giám đốc, có lẽ sẽ được chuyển sang tổ khác.”
Trong lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi thì Lý Thiền Vi hấp tấp mở cửa phòng đi ra, “Kiều Tâm Duy, đi ra ngoài với tôi. Thẩm Ngôn Thanh, dọn văn phòng của tôi ngăn nắp trước khi tối về”