*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lý Thiền Vi càng nói càng tức, chị thật lòng xem Kiều Tâm Duy là bạn bè nên mới dốc ra hết, “Tấm Duy, thật ra Tổng giám đốc Vương Uyên không phải là ông chủ thật sự của tập đoàn Thịnh Thế đâu, nói chung những người đứng đầu tập đoàn toàn là đội ngũ được ủy thác, còn ai là ông chủ chân thật của tập đoàn thì tôi không rõ.”
Kiều Tâm Duy không khỏi run rẩy trong lòng, ông chủ chân chính không phải là Giang Hạo sao, có điều chuyện này vẫn trong thời kì bí mật, cô không thể nói.
“Tổng giám đốc Vương Uyên đã già rồi, sớm hay muộn cũng sẽ về hưu, Cát Quân luôn nhìn chằm chằm vị trí này như hổ rình mồi. Chu Tử Duệ khá2được Tổng giám đốc Vương xem trọng nên đã thành cái đinh trong mắt Cát Quân. Đây là mâu thuẫn lớn nhất bên trong công ty chúng ta, cũng không phải bí mật gì. Thể lực của hai người đều không nhỏ, người thắng sẽ lên chức, kẻ thua chắc chắn phải rời công ty. Cho dù bên nào rời khỏi cũng sẽ có lực sát thương không nhỏ với Thịnh Thế, đặc biệt là phòng Thị trường, các cấp cao của phòng Thị trường đều là người của Cát Quân, khách hàng đều do chỗ đó nắm.” Nghe Lý Thiền Vi phân tích, Kiều Tâm Duy dần dần hiểu lời Giang Hạo nói, trước mắt đúng là lúc trai có tranh nhau, anh chỉ cần lặng yên đứng yên ngoài làm ngư ông xem tình8hình thôi, cô bỗng cảm thấy Giang Hạo đúng là đa mưu túc trí.
“Tâm Duy, nói nhiều thể là vì muốn cho cô biết tranh đấu nội bộ trong công ty rất khủng bố, nhất là tập đoàn lớn như Thịnh Thể, cấp cao còn là đội ngũ được ủy thác. Không biết lòng dạ của ông chủ sau màn phải lớn tới cỡ nào.”
Kiều Tâm Duy thuận miệng hỏi, “Vậy Trưởng phòng Chu có biết ai là ông chủ không?” “Anh ấy biết, nhưng anh ấy nói bây giờ chưa phải lúc nói cho tôi, lúc có thể tất nhiên sẽ nói.” “Ồ” Xin lỗi, tôi cũng không thể nói cho chị biết được.
Lý Thiền Vi càng nghĩ càng tức, “Tốt xấu gì Hồng Thi cũng là cấp dưới của tôi ba năm, từ sinh2viên vừa tốt nghiệp cho đến giờ đều do tôi tự tay dạy dỗ. Cô ta chỉ là một quân cờ của chú mình thôi, nhưng bỏ qua thân phận đó, tôi cũng hi vọng cô ta có thể học giỏi, bản tính của cô ta không xấu. Thật ra ban đầu, quan hệ của Cát Quân và Chu Tử Duệ là cạnh tranh công bằng, cạnh tranh lành mạnh. Nhưng mấy năm gần đây, ông ta bắt đầu chơi trò bẩn, trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ Tử Duệ, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Lễ ký kết hợp đồng lần trước, nếu không phải chúng ta phát hiện sớm thì đã thiệt hại đến mạng người rồi. Con người Cát Quân có vấn đề, nểu Hồng Thi ngu xuẩn không hiểu ra mà2cứ đi theo chủ của mình, cô ta cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
Kiều Tâm Duy không biết an ủi chị thế nào. Suy cho cùng, chuyện trong công ty cô cũng không biết nhiều lắm.
“Haiz, bỏ đi, nói ra là dễ chịu hơn.”
“Đúng vậy, nói ra là được rồi. Thật ra chị đang lo lắng cho Hồng Thi đúng không?” Lý Thiền Vi cười, “Ha, không ngờ trong công ty người hiểu tối nhất, trừ Tử Duệ lại là cô. Ôi, quan hệ giữa người với người của tôi kém quá, mọi người đối với tôi chỉ là cấp dưới nghe lời cấp trên, trước giờ cũng không có thổ lộ tình cảm. Tâm Duy, có phải bình thường tôi nghiêm khắc quá không?”
Kiều Tâm Duy không đáp, cô chưa nghĩ6kỹ về vấn đề này. “Nói thật đi, tôi không trách cô đâu.” “Ha ha, có một chút, nhưng chị làm vậy là việc công xử theo phép công mà.” Kiều Tâm Duy chuyển chủ đề, “Chị gặp Giang Hạo rồi nhỉ? Anh ấy làm việc trong quân đội nhiều năm, đó mới gọi là nghiêm khắc. Ba anh ấy còn nghiêm khắc hơn nữa, chẳng những thế, vừa không hợp ý anh ấy là đen mặt lại. Nhưng ở chung lâu dài thì sẽ hiểu tại sao, sẽ không thấy gì hết.”
Lý Thiền Vi trêu chọc, “Nhìn cô kìa, vừa nói đến Giang Hạo là mặt mày dịu dàng, may là tôi kết hôn rồi, bằng không thì sẽ ghen tị chết mất.” “Haha, đúng rồi, khi nào hai người bày tiệc?
“Thứ bảy này tôi đưa Chu Tử Duệ về gặp ba mẹ tôi, ba mẹ anh ấy đều không tới, anh ấy bảo anh ấy có thể làm chủ. Những việc này để cho họ giải quyết đi, tôi mặc kệ.” “Cũng tốt, chị cứ nghĩ chị muốn làm lễ kết hôn kiểu gì là được.”
Tan tầm, Kiều Tâm Duy thong dong đi bộ về nhà, khí trời ngày càng ấm áp, dù cởi áo lông dày nặng, chỉ mặc đồ công sở cũng không cảm thấy lạnh.
Những cây hoa nhài mùa đông bên đường đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, từng nụ hoa chúm chím. Điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình, khóe miệng không tự giác ngậm nụ cười, “Alo, ông xã, tan làm rồi, đang đi về nhà.” “Vậy anh bắt đầu nấu cơm đây.” Kiều Tâm Duy vừa nói xong thì nghe thấy tiếng thắng xe rất lớn sau lưng, lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông xa lạ ngăn cản xe của Chu Tử Duệ, người hắn cách đầu xe khá
gần, trong tay hắn còn cầm một khúc gỗ chỉ vào cửa kính chỗ Lý Thiền Vi ngồi. “Cô, đi xuống!” Người đàn ông thổ lỗ gào lên, “Xuống đây!” Lý Thiến Vi choáng váng, tất cả mọi người choáng váng, Kiều Tâm Duy vội nói với Giang Hạo, “Ông xã khoan nói đã, bên chỗ em có chuyện, em sang đó xem đã.” “Tình hình thế nào, alo, alo, alo?” Kiều Tâm Duy vừa quay lại vừa cất điện thoại vào túi, không chỉ cô mà các đồng nghiệp vừa tan làm thấy vậy cũng dừng lại, một vài đồng nghiệp nam to gan và bảo vệ công ty cũng vội đến.
Ban ngày ban mặt mà có người dám ở cửa tập đoàn Thịnh Thể chặn xe của nhân viên cấp cao, người này ăn gan hùm mật gấu rồi mà.
Nhưng người ta có chuẩn bị mới đến. Người đàn ông giơ khúc gỗ lên đập mạnh cái rầm vào đầu xe, làm đầu xe lõm xuống một khe. Chu Tử Duệ định mở cửa xe đi tới thì bị Lý Thiền Vi cản, “Đừng xuống, chắc chắn người này điên rồi.” Người đàn ông cầm khúc gỗ chỉ vào Lý Thiền Vi mắng, “Con điếm thối, mày kiêu ngạo nữa đi, may mắng chửi nữa đi. Sao? Giờ thành rùa đen rút đầu rồi à? Có giỏi thì xuống xe cho tao! Ông đây không đánh phụ nữ.” Rất rõ ràng, hắn tới vì Lý Thiền Vi.
Chu Tử Duệ nghi hoặc nhìn Lý Thiền Vi, Lý Thiên Vi lắc đầu, “Em không quen biết hắn.”
“Em ngồi đây, đừng ra ngoài, giao cho anh.” “Không, anh đừng ra ngoài, em sợ anh bị thương.” “Chỉ hù dọa thôi, hắn không dám làm gì đâu, yên tâm.” Chu Tử Duệ vỗ mu bàn tay chị an ủi. Mặt người đàn ông rất hung dữ, đầu trọc, da đen đúa, cái bụng phệ lộ rõ dù mặc áo lông màu đen rộng thùng thình. Chu Tử Duệ xuống xe, chầm chậm đi tới gần tên đàn ông kia. Đột nhiên hắn giơ khúc gỗ lên nhắm vào anh, “Tránh xa tao ra, hôm nay tao không tới tìm mày.” Hắn cũng biết mình rất lùn khi đứng cạnh Chu Tử Duệ. Chu Tử Duệ lùi về sau hai bước, cúi đầu nhìn đầu xe bị móp và nói, “Ông anh, anh có ý gì đây?” Lúc này trong đám đông lại có một tốp côn đồ cầm gậy gỗ đi tới nữa, “Không phải chuyện của các người, cút ngay, cút ngay.” Bọn họ đang xua các đồng nghiệp và bảo vệ của Tập đoàn Thịnh Thế đang xúm lại. Xe bị cô lập, cả người Lý Thiến Vi đều run rẩy, trước giờ chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, chị ép bản thân mình bình tĩnh và lén gọi 110.
Chu Tử Duệ cũng hơi hoảng vì không biết bọn họ muốn làm gì, “Ông anh, có chuyện xin nói thẳng đừng ngại. Anh làm gì vậy, trước quần chúng, chỗ nào cũng có camera, anh không sợ phạm pháp à?”
Người đàn ông cười khinh bỉ, “Ông đây chuyên làm chuyện phạm pháp đấy, mày cút ngay, không liên quan tới mày!” Hắn lại chỉ vào Lý Thiền Vi gào lớn, “Con điếm thối, mày xuống đây, không xuống thì tao sẽ bắt thằng đàn ông của mày quỳ xuống đấy.” Chu Tử Duệ không nói hai lời cất bước lên, tóm lấy cổ tay tên đàn ông, anh cũng nổi giận, “Mày gọi ai là điểm thổi?!”
Người đàn ông liếc xéo Chu Tử Duệ, chợt vung mạnh tay lên, Chu Tử Duệ không tránh kịp, gã đàn ông dùng tay không quật ngã anh ta vào đầu xe. Lưng của Chu Tử Duệ đập mạnh lên nắp động cơ. Ra tay rồi, nhóm người bên cạnh xôn xao, đối phương đều có chuẩn bị mới đến, cả đám huơ gậy gỗ áp chế mọi người không được xem vào việc của người khác. Lý Thiền Vi sợ chết khiếp, chị thét chói tai rồi xuống xe, “A, anh đừng đánh anh ấy, anh dừng tay!” Kiều Tâm Duy ở ngoài trợn mắt há hốc mồm, không phải trị an ở Đô Thành tốt lắm ư? Cái quỷ gì thế này? Cô báo cảnh sát trước tiên, “Alo, alo, tôi muốn báo cảnh sát, có đám lưu manh gây sự ở trước của Tập đoàn Thịnh Thế”
“Ôi, vâng vâng, cô ơi cô đừng gấp, chúng tôi đã nhận được báo án, đã cử đồng nghiệp đến rồi.” “Ồ ồ, được rồi, cảm ơn.” Kiều Tâm Duy đứng ở ven đường, sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, ngay sau đó điện thoại vang lên, là Giang Hạo gọi, cô nhanh chóng bắt máy, “Ông xã...”
“Tâm Duy, sao thế? Giọng em run lắm?”
“Có đám lưu manh gây chuyện với Lý Thiền Vi, Chu Tử Duệ bị đánh rồi.”
“Ở đâu?”
“Cửa công ty, làm em sợ muốn chết, có rất nhiều người ngăn đồng nghiệp ở ngoài, xe Chu Tử Duệ bị đánh hỏng rồi.” “Anh biết rồi.”
Nói xong Giang Hạo cúp máy, Kiều Tâm Duy càng căng thẳng hơn trước. Nếu Giang Hạo mà đến thì chắc chắn sẽ không mặc kệ, tới lúc đó xúc động ra tay đánh lộn, vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn đâu! Lý Thiền Vi túm cánh tay rắn chắc của người đàn ông, vừa kéo vừa hất, “Anh buông ra, có chuyện thì nói với tôi đây này, anh đánh người lung tung làm gì?!”
“Được, tao tới xử mày mà.”