Quân Hôn Chớp Nhoáng

Điều kiện kén vợ kén chồng


trước sau

Nếu như hỏi quan hệ của cô và Nguyễn Tân rút ngắn như thế nào thì hình như là bắt đầu từ khía cạnh ăn uống.

Ăn mì bương đương xong là cả người đều ấm áp. Ra khỏi quán ăn, khí lạnh bên ngoài ập vào mặt, nóng lạnh đan xen khiến cho khuôn mặt của Hạ Chí thoắt đỏ, trông2càng mềm mịn mượt mà. Nguyễn Tân tình cờ thấy có như vậy thì nhất thời không dời mắt đi được, ngẩn người nhìn cô vài giây. Hạ Chí vỗ mặt nói, “Ôi, mấy hôm nay cứ ăn cay mãi, trán lại mọc mụn rồi.” Nguyễn Tấn cười đùa, “Mọc mụn tốt mà, nghĩa là cô còn trẻ. Tôi muốn mọc8cũng không có cơ hội này đâu.” Hạ Chí quay đầu nhìn anh và nói, “Anh còn trẻ mà. Sao lại nói như mình già lắm rồi ấy?” “Ha ha, cảm ơn đã khen. Tổi già thật đấy, cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh vào năm nay nhỉ? Đại khái là tôi hơn cô bảy, tám tuổi đó, khoảng cách khá9lớn đấy.” Hạ Chỉ lắc đầu, “Phải không? Nói thế không phải anh là đàn ông già mà ể à?” Nguyễn Tấn sửng sốt, rất nhiều người nói anh là người đàn ông độc thân kim cương, nhưng chỉ có mình cô nói anh là đàn ông già mà ế thôi. Cái cụm từ đàn ông già mà ế này nghe2cứ thấy khó chịu kiểu gì ấy. Hạ Chí đĩnh đạc nói, “Nguyễn tổng, may mà anh sống ở thành phố đẩy, nếu anh lớn lên ở nông thôn thì anh sẽ thành kẻ khác loài rồi.” “Thé à?”

“Đúng thế.” Hạ Chí nghiêm túc nói, “Ví dụ như quê tối này, ngoại ô Hàng Châu. Mặc dù là nông thôn phát2triển, tư tưởng cũng như ở thành phố, thoáng nhiều nhưng vẫn còn chút quan niệm cũ. Ví dụ như phụ nữ trên 25 sẽ trở thành gái ể không ai thèm. Đàn ông trên 30 cònể là có vấn đề chắc. Đàn ông hơn 30 chưa vợ còn đáng sợ hơn đàn ông hơn 30 đã ly dị. Cứ nói tôi này, trong mắt ba mẹ và họ hàng, tôi chính là kẻ khác loài, lần nào về nhà cũng bị ép đi gặp một hai anh chàng.”

Thật ra chuyện này không chỉ ở nông thôn mà thành phố cũng có. Tuổi anh cũng lớn rồi, những chuyện Hạ Chínói thì anh cũng gặp phải. Lần này anh đến Hàng Châu còn không phải để trốn chuyện ép hôn của ba à? Anh đồng cảm như chính bản thân mình, “Xem ra trong mắt người nhà chúng ta, chúng ta đều là kẻ khác loài. Đúng rồi, cô lảng tránh việc đó như thế nào?” Nói tới đây, Hạ Chí cực kì có kinh nghiệm, “Không cần phải tránh, tôi đều gặp hết, ha ha, thấy vừa mắt thì tán gẫu mấy câu, không vừa mắt thì tôi cúi đầu im lặng, người ta tự nhiên sẽ hiểu.” “Trông có hiện giờ là chưa thấy ai vừa mắt hả?” “Ha ha, đúng thế.” Nhở đến trước kia Nguyễn Tấn nói yêu cầu của cô quá cao, có oan uổng thật đó. Vậy nên cô vội vàng giải thích, “Không phải do tôi soi mói mà là chuyện này không thể tạm chấp nhận được. Không hợp là không hợp. Nếu bảo tôi nói ra yêu cầu gì cụ thể thì đúng là không có, chỉ là thấy không vừa mắt thôi.”

Nguyễn Tấn cảm thán, “Ừ, đối tượng yêu đương của con gái phải tìm cẩn thận một chút, không sai.” Hạ Chí không nói tiếp, không biết nên nói gì. Cô không biết quá khứ của anh nhưng nhất định đến tuổi này anh phải có tình sử. Nói không chừng là còn không ít cơ. Hai người yên lặng, dưới đèn đường, bóng của họ như hai đường thẳng song song, đến cuối cũng không giao nhau. Đầu mùa đông, thân ở nơi xa xứ, thiếu cảm giác gia đình, ít nhiều cũng hơi buồn lòng. Nguyễn Tấn đột nhiên hỏi, “Đã ăn mấy lần các quán ăn xung quanh nhà cổ rồi, cô còn có chỗ nào mới mẻ không?” Hạ Chí nghĩ một lát rồi nói, “Ăn ở ngoài không bằng tự mình nấu. Lần sau sẽ cho anh thử tay nghề tồi.” Cô không dám khoe cái khác, nhưng cô cực kì tự tin về tay nghề nấu nướng của mình. Ba cô làm bếp trưởng ở nhà hàng nhiều năm, sau đó về quê mở tiệm cơm nhỏ. Từ bé cô đã mưa dầm thấm đất nên cũng học được tay nghề kha khá.

“Nhưng mà chỗ tôi ở còn thiếu để làm bếp, phải đi đâu đó mượn một phòng bếp.”

Nguyễn Tân nói thẳng: “Đến chỗ tôi đi, tôi ở trong căn hộ khách sạn, cái gì cũng có. Phòng bếp tôi chưa vào nhưng trông cũng rất cao cấp.” Lúc ấy Hạ Chí cũng không nghĩ quá nhiều nên đồng ý. Đã lâu không nấu nên ngứa tay, “Được, không bằng ngay ngày mai đi, tan làm đi mua thức ăn trước, sau đó đến thẳng nhà anh nấu, dược không?” Hỏi xong cô mới thấy hơi lỗ mãng, một cô gái chủ động vậy không ổn tỉnào. Hơn nữa phải ở chung một phòng với anh, hình như không ổn lắm.

“À, ha ha ha, hôm khác cũng được, để hôm khác đi.”

Nguyễn Tấn: “Cần gì hôm khác, mai cũng được, cứ làm theo lời cô nói. Dưới lầu chỗ tôi có một siêu thị lớn, có thể mua thức ăn trong đó. Còn có, đã nghĩ ra thực đơn chưa?”

Hạ Chỉ càng đỏ mặt hơi, cô cảm nhận được hai gò má đang nóng bừng lên, may mà giờ là buổi tối và ánh sáng cũng không tốt lắm. Đang lúc nói chuyện thì đã đến dưới lầu, quy tắc cũ, Hạ Chí lên trước. Vào nhà mở đèn, cô chạy tới bên cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài thì Nguyễn Tấn mới đi.

Những lúc như thế này, Hạ chí sẽ nở gan nở ruột mà thầm ảo tưởng, có lẽ anh cũng thích mình, sau đó vui tới mức cả đêm không ngủ yên.

Thầm mến là mùi vị hạnh phúc xen lẫn đắng cay.

Hôm sau, có lời hẹn hôm qua, Hạ Chí làm việc căng tích cực hơn hẳn, hoàn thành công việc của mình sớm.

Cô rảnh rỗi nên nhắn tin cho Nguyễn Tấn, “Nguyễn tổng, muốn ăn
món miền nào? Món cay Tứ Xuyên Món Quảng Đông? Hay mòn Hồ Nam?”

Nguyễn Tấn không trả lời, cô nghĩ có lẽ anh đang bận.

Trong phòng làm việc, các đồng nghiệp đang bàn về kế hoạch Tết thế nào, Phùng Tinh Tinh tích cực nhất, “Tôi muốn đi mua sắm ở Hong Kong. Ai đi chung không?... Xùy, không ai đi thì tôi đi một mình. Tôi đã nhìn trúng một cái khăn quàng cổ cashmere Burberry lâu rồi, lần này không mua không được. Khoảng hai, ba ngàn tệ thì phải.”

Lý Hiểu Mai: “Tôi không có tiền, đi thăm họ hàng và dọn dẹp nhà cửa, làm gì còn thời gian đi du lịch.” Đường Tư Điềm cũng nghiêng qua hỏi: “Hạ Chí, cậu thì sao, Tết định thế nào?”

“Về quê chứ sao. Được nghỉ ba ngày mà, mình nhất định phải về.”

Đường Tư Điềm biết tình hình của nhà cô nên nói, “Cũng được, chào chú dì và em trai cậu thay mình nhé.”

“Ha ha, không thành vấn đề.”

Nói đến cậu em trai của cô, trừ đau lòng cho ba mẹ ra thì cô chỉ có thể thở dài. Cô và em trai là song sinh, sinh ra cách nhau nằm phút. Ba là đầu bếp của khách sạn, mẹ là giáo viên tiểu học. Vốn dĩ gia đình bốn người nhà họ, cộng thêm hai ông bà nội, là một gia đình rất hạnh phúc. Ai ngờ năm hai chị em tám tuổi, tai nạn đột ngột ập xuống gia đình bình dị của họ. Em trai cô bỗng sốt cao không lùi, ôm tới bệnh viện khám thì bác sĩ bảo bị viêm màng não cấp tỉnh, hơn nữa tình huống khá nghiêm trọng. May mà đưa vào bệnh viện đúng lúc, em trai vẫn còn giữ được mạng. Nhưng viền màng não khiến não em trai bị tổn thương không cứu chữa được, trí khôn của em bị giảm xuống. Mười mấy năm rồi mà em trai chỉ có trí thông minh của đứa trẻ bốn năm tuổi.

Từ đó, ba vẫn làm việc ở khách sạn để kiếm tiền chữa bệnh cho em trai. Mẹ nghỉ việc để tập trung ở nhà chăm em.

Lúc ấy bác sĩ nói trí thông minh của em trai chỉ dừng ở trình độ của trẻ hai tuổi, không thay đổi được. Mấy năm nay, trải qua sự dạy dỗ kiên trì không ngừng của mẹ, em trai đã hồi phục được một chút, ít nhất là có thể tự ăn cơm và đánh răng, còn có thể nói chuyện vài câu với người khác.

Tay nghề của ba được ông chủ lớn coi trọng, tiền lương cũng khá. Tuổi tăng dần, sức khỏe ông bà nội cũng đều không tốt lắm. Mẹ thật sự chăm sóc không nổi. Vì vậy ba nghỉ việc về nhà mở tiệm cơm nhỏ. Tiệm cơm nhỏ ăn nên làm ra, kiểm được ít lời, sau đó ba còn mở một công xưởng nhỏ. Bây giờ nhà họ xem như cũng coi như gia đình khá giả trong vùng. Ba dùng hai tay trắng tạo ra nhiều của cải cho chị em cô, cũng đảm bảo cuộc sông sau này.

Ba không chỉ dựa vào sức mình mà nuôi cả nhà, còn nuôi có ăn học lên đến thạc sĩ. Cô biết, ba đặt hết hy vọng lên người cô. Ba không muốn để cô bị gia đình đề gánh nặng, nên dù gian khổ cỡ nào cũng muốn bồi dưỡng đứa con gái duy nhất thành tài. Cũng may cô không thua kém ai, cho dù học hành hay công việc đều không làm ba mẹ thất vọng. Cô không thể không cố gắng. Trong mắt cô, em trai cô là một đứa trẻ bốn, năm tuổi. Ngây thơ, hiền lành, đơn giản. Lần nào về nhà, cô cũng thấy em trai đợi cô ở cửa. Nhìn thấy cô là em trai sẽ quơ chân múa tay gọi to, “Chị về rồi, chị về rồi!” Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, chỉ cần ta đối xử tốt với nó thì nó sẽ đối xử tốt với ta. Chỉ cần cô về nhà là em sẽ lấy kẹo em giấu ra, đưa hết cho cô không giữ lại viên nào. Cô nghĩ, bây giờ ba mẹ đều còn khỏe, em trai do ba mẹ chăm sóc, sau này ba mẹ già, trách nhiệm chăm sóc em trai sẽ đặt lên vai cố.

Lúc tâm sự với Nguyễn Tấn, thật ra cô đã giấu một ít chuyện. Lúc cô đi xem mắt, cô chưa kịp tỏ thái độ thì đối phương đã từ chối trước khi nghe cô có đứa em như vậy. Cũng có người không vì vậy mà từ chối nhưng họ sẽ hỏi việc chia tài sản sau này. Điều này làm Hạ Chí vô cùng phản cảm. Lúc đầu cô hơi mất mát, nhưng lâu rồi thì mặc kệ. Ngược lại cô còn an ủi mẹ, “Mẹ, không sao cả, chuyện thường của người đời thôi. Đừng khổ sở quá.” Cô chưa bao giờ nghĩ em trai là sự trói buộc, ngược lại, cô thấy thời gian sống chung với em trai là lúc vui vẻ và đơn giản nhất. Cho nên cô phải chọn đối tượng thật cẩn thận. Nửa kia của cô không thể mong đợi gia sản của ba để lại, còn phải chấp nhận em trai cô. Cô biết mình khó mà gặp được người như thế, nhưng lòng cố chấp khiến cô không muốn hạ thấp yêu cầu. Nguyễn Tấn nói điều kiện kén chồng của cổ cao. Đúng vậy, không sai, nghĩ lại, yêu cầu của cổ cao thật.

Lúc đi học, cũng có không ít bạn trai có điều kiện theo đuổi cô nhưng cô luôn từ chối với lý do không có tình cảm. Đầu tiên cô không muốn lãng phí thời gian của hai người, thứ hai cô không muốn để họ sợ hãi khi nghe mình có cậu em trai như vậy. Cô cảm thấy như thế là không tôn trọng em trai. Cô rất yêu thương em trai mình.

Đột nhiên điện thoại rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, là Nguyễn Tấn trả lời, “Xem ra cô có thể nấu nhiều món đó. Thể này đi, lần đầu không làm khó cô, cô thích nấu gì thì nấu.”

Hạ Chí cong môi cười, chẳng lẽ về sau còn phải thường xuyên nấu cho anh à?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện