Quân Hôn Chớp Nhoáng

Bữa tối phong phú


trước sau

Nhiều năm sau, Hạ Chí không thể quên được cảnh đi mua thức ăn trong siêu thị với Nguyễn Tấn. Cô cầm một thứ lên quay đầu hỏi anh, anh khẽ gật đầu, khóe miệng ngậm nụ cười, khí chất nhàn nhạt đó làm cô say lòng.

Mua hai túi nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị xong, hôm nay Hạ Chí muốn trổ tài. Cô đã đến khách sạn của Nguyễn Tân một lần, là lần làm thủ tục ở cho anh, nhưng bây giờ là lần đầu đến cùng anh. Trong phòng2không có gì thay đổi, anh ở lâu vậy mà không có đồ linh tinh vứt khắp nơi, cứ như mới vào ở. “Nguyễn tổng, anh ở chỗ này có quen không?” “Cũng được.” “Sạch sẽ thật, y như lần đầu tôi tới.” Ga giường trắng tinh, bàn làm việc chỉnh tề, ngay cả ly để đánh răng trong toilet cũng ở vị trí cũ không nghiêng không lệch. Nguyễn Tấn cười và cảm thức ăn vào phòng bếp, “Ngày nào cũng có nhân viên vào dọn dẹp nên đương nhiên là sạch8sẽ. Cô cứ tự nhiên, phòng bếp ở bên này.” Hạ Chí hơi ngạc nhiên, “Anh ở sạch thật đó, không có chút dấu vết sinh hoạt nào, anh không cảm thấy rất đáng sợ à?” “Có à?” Nguyễn Tấn nhún vai thờ ơ, “Tổi khá thích kiểu đơn giản một chút.” Hạ Chínhìn xung quanh, chỗ nào cũng vô cùng đơn giản, nếu là cô thì cô làm không được dù có người đến dọn dẹp hàng ngày. Nhà bếp đúng là chưa từng động vào, ngay cả van gas cũng còn9khóa. Nước hơi có mùi hôi nên phải xả một lúc. “Nguyễn tổng, hằng ngày anh giải quyết bữa ăn kiểu gì?” “Gọi cơm của khách sạn.” Hạ Chí bắt tay vào chuẩn bị, cô phát hiện anh đúng là người không biết sinh hoạt, trong tủ lạnh ngoài nước cũng chỉ có nước thôi. “Nguyễn tổng, tủ lạnh của anh là chiếc tủ lạnh có cá tính nhất mà tôi từng thấy đó.” “Ha ha, thể à? Thể cô còn phải cảm ơn tôi vì đã cho cô mở mang tầm mắt2đấy.” “..” Hạ Chí xem thường sự hóm hỉnh của anh, “May mà đã mua đủ gia vị, nếu không thì không nấu nổi rồi.”

Nguyễn Tấn cởi áo vest, rồi xắn tay áo sơ mi lên và nói, “Nói đi, cần tôi làm gì? Bây giờ cô là sếp của tôi.” Lời này làm trái tim Hạ Chỉ như con ngựa nhảy chồm. Ở nhà, ba cô gọi mẹ cô là sếp, làm người ta nghe mà buồn nôn. Nguyễn Tân đang rửa tay thì thấy cô đờ người ra nên búng bọt2nước lên mặt cô, “Này, hỏi cô đó, cần tôi làm gì? Đối với nấu nướng, tôi dốt đặc cán mai đó.” “Hả?” Nước lạnh như băng làm cô tỉnh táo lại, Hạ Chí thoắt đỏ mặt, cô vội quay đầu đi và dời chủ đề, “Để tôi xem... Hay là anh vo gạo nấu cơm trước đi.” “Được.” “Anh biết làm không?” Nguyễn Tân cảm thấy mình đồng ý quá nhanh nên ấp úng nói, “Tôi thấy tôi vẫn nên đi rửa rau thôi, được không?”

“Được.”

Quản lý là thế mạnh của Nguyễn Tấn, nhưng nấu ăn thì không phải. Ngay cả việc cơ bản nhất là rửa thức ăn anh còn không biết, cà tím thì xối sơ qua nước, đầu cá thì không biết đặt tay vào chỗ nào. Hạ Chí không thể không nói, “Nguyễn tổng, tôi thấy anh nên đi nghỉ ngơi đi, giao chỗ này cho tôi là được, nhiều nhất là nửa tiếng, tôi đảm bảo sẽ cho anh nếm một bữa ăn tươi ngon.” Nguyễn Tấn bất đắc dĩ gật đầu, anh nghĩ mình vẫn không nên ở phòng bếp cho thêm phiền. Anh ra phòng khách, mở TV, trên TV đang chiếu tin tức buổi tối, ngoài cửa là bóng đêm mông lung.

Trước giờ anh luôn mong đợi hình ảnh như vậy, anh thảnh thơi ngồi ở sofa nghỉ ngơi, trong bếp có bóng dáng bận rộn của nữ chủ nhân. Tựa như giờ phút này, Hạ Chí cúi đầu thái rau, trông
rất quen tay, một sợi tóc rối rơi xuống trước trán, cổ lau tay rồi vén sợi tóc ra sau tai, sau đó thái rau tiếp. Chỉ chốc lát sau, hơi nóng trong nồi cơm điện bốc lên, mùi thơm của cơm bay ra, đầu cá hấp trong nồi cũng dậy mùi, khiến anh chảy nước miếng ròng ròng. Anh khó dằn nổi nói, “Thơm quá, khi nào được ăn thế? “Mười phút, tôi xào thêm món gà xào cay là xong.”

Nguyễn Tấn không đợi được mà đi tới, trên bàn đã bày một món rau, cà tím xào tương, “Chỉ một món này à?”

“Những món khác đều ở trong nồi, nếu không anh lấy bát đũa ra đi?” “Được.” Nguyễn Tấn đi sang giúp lấy bát đũa, anh thấy lâu rồi không dùng nên cần phải rửa trước đã. Vì vậy lại đặt bát đũa vào bồn rửa, tay chân hơi luống cuống.

Đột nhiên, “choáng”, một cái bát trượt khỏi tay anh và hôn nền nhà, anh khom người xuống nhặt theo bản năng.

“Ấy, đừng nhúc nhích.” Hạ Chí cầm tay anh lên, “Anh đừng nhặt, cẩn thận đứt tay, tôi lấy chổi quét sạch là được.”

Thấy cô tác phong nhanh nhẹn giỏi giang, lòng Nguyễn Tấn có cảm giác là lạ, anh không tự giác xoa ngón tay. Trên tay anh có chút dầu mỡ, là bị dính từ tay cô sang. Hạ Chí dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ. Mùi thơm hấp dẫn từ nồi cơm điện đã bốc lên từ lâu. Cô lập tức lấy lồng hấp ra và phủ cơm lên, trong lồng hấp là từng viên gạo nếp bọc thịt sáng bóng.

“Đây là cái gì?” Trước giờ Nguyễn Tấn chưa từng ăn món này.

“Thịt viên chiên xù, món đặc sản chỗ chúng tôi.” Hạ Chí dùng đũa gắp từng miếng ra đĩa, “Thời gian vội quá, nếu như có thể ngâm gạo nếp cả đêm thì sẽ càng mềm và ngon hơn nhiều.” Lát sau, đầu cá chưng ớt chuông cũng lên đĩa, món chưng là tiện nhất. Nguyễn Tân cầm bát đũa ra ngoài, rồi lại vào bưng thức ăn ra, cả bàn đầy món ngon, nhìn cũng khiến người ta chảy nước miếng. Xương sườn hầm bắp cũng được múc ra ngay sau đó, cuối cùng là món gà xào cay cũng được làm xong. Bốn món ăn một món canh, có chay có mặn, có cá có thịt có gà, còn có món ăn đặc sản của địa phương, thật sự là không gì tuyệt hơn. Hạ Chí đã tính trước, biết hai người không ăn nhiều nên mỗi món chỉ nấu số lượng ít, cho dù còn thừa cũng không nhiều, không gây cảm giác lãng phí quá mức, hơn nữa nấu nướng cũng nhanh. Lúc ăn cơm, Nguyễn Tấn không chờ nổi mà vung đũa, vừa ăn vừa gật đầu, “Ngon quá... Ừm, tuyệt, quá tuyệt... Quá ngon.” Hạ Chí cực kỳ đắc ý, cô khá tự tin về tay nghề của mình, ngay cả ba làm đầu bếp mà còn khen cô nữa là.

“Lâu rồi không nấu ăn, sợ không ngon cơ. Anh thích là được rồi.”

Nguyễn Tấn liên tục tán thưởng, “Thảo nào những quán ăn cổ giới thiệu đều ngon như vậy. Có thể qua được cửa của cô đã nói lên là hương vị ngon rồi. ôi, món ăn này tên gì? Ngon quá!”

“Thịt viên chiên xù.”

“cực kỳ ngon, làm nhiều vậy chắc không ăn hết đầu, để lại tối tôi ăn khuya.” Hạ Chỉ cười nói, “Không bằng anh để làm đồ ăn sáng ngày mai đi, hầm bằng lò vi sóng là được. Tôi đã ăn nhiều thế này, khuya ăn nữa thì tôi lo dạ dày của anh không chịu nổi.”

“Cũng được, cảm ơn cô, Hạ Chí, trừ mẹ tôi ra thì cô là người đầu tiên nấu cơm cho tôi, thật đấy.” Hạ Chí quả thực nở ruột nở gan, trong lòng ngọt ngào hơn cả mật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện