*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Chí cắn môi không muốn khóc trước mặt anh nhưng nước mắt không ngăn lại được, bả vai run rẩy hết lần này đến lần khác, nhẫn nhịn rất vất vả
Nguyễn Tấn quay đầu nhìn cô, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, “Sao lại nghiêm trọng thể? Bị bắn nước nóng à? Bị khi nào?” “Anh không biết thật hay giả vờ không biết?!” Hạ Chí chất vấn
Nguyễn Tấn tỏ vẻ vô tội, “Anh không biết thật mà, vừa vào công ty đã không thấy em, tan làm xuống lầu em đã đi rồi, anh sợ không đuổi kịp em.” Hạ Chỉ nửa tin nửa ngờ, “Thật ư?” “Lừa em thì anh sẽ không cứng được!” Hạ Chí vừa tức vừa thẹn, quay đầu đi không muốn nhìn2anh, thấy ngoài cửa sổ là đoạn đường lạ lẫm nên cô vội hỏi: “Anh đưa em đi đâu thế?” “Bệnh viện.” “Không cần.” “Anh nói đi là đi.” Nguyễn Tấn dùng giọng điệu ngang ngạnh dọa cô, nghĩ lại thì cảm thấy hơi quá đáng nên dịu giọng nói, “Xin lỗi, là anh không đúng, đừng giận được không?” Hạ Chí lau nước mắt, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không chịu quay đầu lại, có thể không giận sao? Ba mẹ cô đến anh không chịu gặp, anh đi công tác không nói với cô, cắt liên lạc nhiều ngày như vậy, anh vừa về đã hung dữ thế này, cô chỉ nghĩ thôi đã thấy tủi thân rồi.
“Hạ Chỉ, chuyện gặp ba mẹ em không nên gấp9gáp, anh có sắp xếp của anh
Không phải anh không gặp mà là không muốn gặp bây giờ
Em đừng nghi ngờ tình cảm của anh chỉ vì anh không chịu gặp ba mẹ em, anh nghiêm túc với
em.”
“Mấy hôm nay anh làm việc đều mất tập trung, ép mình phải làm nhanh để về sớm, anh đã không ngủ mấy ngày rồi
Anh vốn có thể về thẳng nhà, nhưng vì muốn gặp em nên anh mới đến công ty.”
“Em đừng khóc, em vừa khóc là anh thấy đau lòng
Xin lỗi vì đã hung dữ với em, anh cũng là người nóng tính, bởi vì luống cuống nên mới nói nặng lời với em
Em xem bình thường chúng ta ở với nhau rất tốt đẹp còn gì? Cơm canh đạm bạc,6giản dị yên ổn, anh chơi đùa với em mà thế sao?”
Cuối cùng Nguyễn Tấn hết cách, đành cầu xin, “Hạ Chí, em đừng khóc nữa...”
Hai người đều im lặng, mấy ngày chiến tranh lạnh đã khiến Nguyễn Tấn suy nghĩ rất rõ ràng, anh cần cô gái này
Chẳng qua giữa hai người họ có một chút vấn đề nhỏ chưa tháo gỡ được
Anh hiểu suy nghĩ và tâm trạng của cô
Người sinh ra trong gia đình bình thường như Hạ Chí khó mà hiểu được chuyện nhà của anh
Họ không hiểu bây giờ vẫn còn kiểu hôn nhân theo lời ba mẹ
Bởi vì chính trị, vì lợi ích, vì bè cánh, hôn nhân là một thứ khó khăn nhất mà cũng rẻ mạt nhất, có thể hi sinh bất0cứ lúc nào
Anh quý trọng mọi thứ về cô, gia đình cô, suy nghĩ của cô, sự độc lập của cô
Anh không muốn để những âm mưu xấu xa của gia đình mình phá hỏng sự trong sáng của cô
Anh không muốn cô sợ hãi và bài xích gia đình mình, cho nên anh lựa chọn giấu giếm
Anh hi vọng tranh thủ cho cô một tương lai ổn định bằng sự cố gắng của chính mình, thứ anh cần chỉ là thời gian.
Mà Hạ Chí lại là người dễ dàng mềm lòng, lương thiện, đơn thuần, biết cách bao dung và thấu hiểu
Lúc anh nói mấy ngày không ngủ, cô đã bắt đầu đau lòng vì anh.
Cô khóc chỉ vì mấy ngày liền suy nghĩ lung tung mà cảm thấy7ấm ức thổi
Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc cô mở miệng nói: “Sau này không được cắt liên lạc với em nhiều ngày như thế nữa, em còn tưởng anh muốn chia tay với em.” Lòng Nguyễn Tấn cũng cực kỳ khó chịu, “Anh nào muốn như thế
Nhưng anh sợ chúng ta cãi nhau, cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, nên muốn thừa dịp đi công tác để cả hai đều bình tĩnh lại một chút.” Một tay anh nắm vô lăng, một tay cầm tay cô, “Anh hứa với em, sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa.”
“Đau...” Hạ Chỉ hơi rụt tay lại, anh đụng vào chỗ bị phỏng của cô
Nguyễn Tấn cau mày hỏi: “Rốt cuộc sao lại như thế?” “Còn không phải tại lúc nãy anh về công ty sao? Em đang rót nước, anh vừa xuất hiện là tinh thần em không an ổn nổi, không cẩn thận làm đổ vào tay” Nguyễn Tấn vừa chán nản vừa thấy có lỗi, “Anh thật sự không nhìn thấy..
Sắp đến bệnh viện rồi, em chịu khó một chút...” “Không cần đi bệnh viện, không nghiêm trọng đến vậy đâu
Em đã mua thuốc trị phỏng rồi.” Nguyễn Tấn khăng khăng đi bệnh viện
Qua ngã tư, anh quay vô lăng lái xe vào bệnh viện, còn vớ lấy biển cấp cứu
Mãi đến khi chính tai nghe bác sĩ nói không đáng lo anh mới yên lòng
Đi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Hạ Chí tốt hơn rất nhiều
Thật ra cô rất dễ dỗ, chỉ là không chịu được chiến tranh lạnh trong thời gian dài kia thôi
“Xem đi, em bảo không sao rồi mà anh còn chạy tới phòng cấp cứu, việc bé xé ra to.”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn, bị phỏng dễ để lại sẹo, hơn nữa tay bị phỏng còn là tay phải, đương nhiên phải kiểm tra kĩ
Nhớ đấy, bác sĩ bảo không được đựng nước trong ba ngày.” “Bác sĩ chỉ nói lỡ như trẩy da thì không thể đụng nước
Em không bị trầy da, đã bớt sưng đỏ nhiều rồi.” “Thế cũng phải cẩn thận, đi, chúng ta đi ăn trước.”
“Um.”
Chiến tranh lạnh cứ như vậy kết thúc, bắt đầu khó hiểu, kết thúc cũng khó hiểu
Nghĩ lại, lúc trước chỉ cần một người bình tĩnh, có thể hạ cái giá của mình xuống tìm đối phương nói chuyện đàng hoàng thì sẽ không có trận chiến tranh lạnh này.
Nhưng hai người họ đều là người kiêu ngạo, ai cũng không chịu cúi đầu trước cả
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến họ bỏ qua nhiều năm như vậy sau này
Tuy rằng cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, nhưng đồng thời cãi nhau cũng bộc lộ ra rất nhiều vấn đề, chỉ cần giải quyết
nó xong thì sẽ không còn cản trở nữa
Cho nên, cãi nhau cũng có thể làm tình cảm hai người tốt hơn.
Sau chiến tranh lạnh, tình cảm của hai người được làm nóng lên nhiều, trong căn phòng nhỏ của Hạ Chí, hai người ôm nhau ngủ
Đây là lần đầu tiên họ nằm chung trên một chiếc giường, ôm nhau tâm sự
“Em nói với ba mẹ thế nào? Họ..
có giận không?” “Em không nói với họ chuyện chúng ta yêu nhau, em chỉ nói anh phải đi công tác
Anh nhận tấm lòng, việc mở tiệc chiêu đãi coi như thôi, anh không thích điều này
Ba em khen anh là sếp tốt.” “Em biết anh phải đi công tác? Đường Tự Điểm nói với em hả?” “Không có, khi đó em chỉ tìm cớ thôi
Thứ hai đến công ty mới biết anh đi công tác thật, làm em đau lòng muốn chết
Anh đi công tác cũng không nói gì với em.” Nguyễn Tân ôm lấy vai cô và cười nói: “Em đau lòng là được rồi
Để em đau lòng một chút mới biết tầm quan trọng của anh đối với em.” Hạ Chỉ nhảy dựng lên, không hài lòng nói, “Này, sao anh có thể như thế?” “Ha ha, nói đùa thôi, lần sau đi công tác anh nhất định sẽ nói với em trước tiên, ngoan, nằm đi.” Hạ Chỉ bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, đầu dựa lên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, cảm nhận được độ ẩm của anh, cảm giác này rất thoải mái
Một tay Nguyễn Tấn làm gối cho cô, tay kia nắm tay phải của cô, anh nhìn vết thương đo đỏ, dịu dàng nói: “Em bị thương, anh rất đau lòng, cho dù nó chỉ là một vết thương nhỏ.” Cho nên anh thật sự không muốn chuyện trong nhà làm tổn thương cô sâu thêm
Hạ Chỉ nghịch ngợm nói, “Hừm, anh đau lòng là tốt rồi, để anh đau lòng một chút mới biết tầm quan trọng của em với anh.” Nguyễn Tấn bật cười, cô dùng câu nói của anh bật lại anh, thế nhưng anh không có lời nào phản bác được, “Đúng rồi, anh có quà cho em, đợi chút.” Nói xong, anh đứng dậy xuống giường, ra phòng khách mở vali, cầm một hộp gấm hình vuông đi vào
“Cái gì thế?” Hạ Chí tò mò hỏi
Nguyễn Tấn trở lại trên giường, chậm rãi mở hộp gấm ra, “Không biết em có thích hay không, mua đại thôi.” Hạ Chỉ nhìn hộp gấm cũng lờ mờ đoán được là cái gì, bên trên có in tên nhãn hiệu T bằng tiếng Anh
Mở hộp gấm ra, là một chiếc vòng tay T-series nổi tiếng của hãng T, còn đính kim cương nữa
“Cái này đắt lắm, anh mua đại mà mua đồ đắt tiền thể làm gì?” “Người bán hàng thấy anh đi mấy vòng không chọn được nên đề cử cái này cho anh, bảo là tặng bạn gái là thích hợp nhất.”
“Anh bị nhân viên bán hàng lừa rồi.”
Nguyễn Tấn không thừa nhận điều này, anh lấy vòng tay ra, cầm tay cô cẩn thận đeo vào, còn đắc ý nói: “Khá đẹp mà, cô ấy không lừa anh.” “Em không thể nhận, đắt quá.” “Em không nhận thì anh tặng cho ai đây? Không đắt lắm đâu, anh vẫn mua nổi, quan trọng là em thích
Em thích không?” Hạ Chỉ nhìn vòng tay, chữ T được đính đầy kim cương
Những viên kim cương nho nhỏ tụ lại với nhau, cực kỳ sáng và đẹp lạ thường
Cô mỉm cười và nói, “Thích, cảm ơn anh.” Nguyễn Tấn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, “Em thích là được.”
Hạ Chí ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng lóe lên ánh sáng hạnh phúc, gò má đỏ ửng, ôm cổ anh và chủ động hôn lên môi anh
Cô muốn dùng hành động để nói cho anh biết, cô đã chuẩn bị kĩ để giao bản thân cho anh, đời này của cô sẽ trao hết cho anh.
Họ hôn nhau, càng hôn càng triền miên, cơ thể của họ càng hôn càng nóng lên
Ngón tay cái của Nguyễn Tấn vuốt ve cổ áo cô, xương quai xanh tinh xảo đang ở trong tay anh, anh chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến cơ thể ngọc ngà kia.
Nhưng anh dừng lại, trước khi mất khống chế, anh dừng lại rất đúng lúc
Hạ Chỉ thở hổn hển, vừa thẹn thùng vừa khó hiểu, cô nhìn anh, hai tay không chịu buông cổ anh ra, “Tân, em...” Cô gọi tên anh đầy quyến rũ, chỉ thiểu đường nói thẳng “Em đã sẵn sàng trao thân cho anh” ra thôi.
Nguyễn Tấn xoa mặt cô, chịu đựng cơn xúc động, “Tiểu Chí, anh..
anh thật sự rất buồn ngủ...”
Hạ Chí không biết nói gì, vừa giận vừa buồn cười, thấy mắt anh díp lại, còn cố gắng nói chuyện với cô, cô ngượng muốn chết
Cứ như thể cô không chờ nổi mà muốn ăn sạch anh ấy
Một cô gái sao có thể chủ động đến vậy?
“Giận rồi hả?” Nguyễn Tấn hỏi.
Hạ Chí lắc đầu, cười nói, “Anh mau ngủ đi, em ra ngoài xem TV một lát, đợi anh ngủ rồi em lại vào.” Thật ra Nguyễn Tấn không muốn rời cô ra, nhưng ôm cô như thể chắc chắn anh sẽ không ngủ được
Vì vậy anh đành gật đầu, “Cảm ơn em đã thông cảm.” “Ha ha, em hiểu.” Hạ Chỉ đứng dậy xuống giường, yên lặng đi ra khỏi phòng
Nguyễn Tấn hơi chán nản, rất nhiều lần anh đều muốn đáp lại cô cho xong, nhưng nghĩ đến áp lực trong nhà, lại nghĩ đến họ có lẽ sẽ không có kết quả, anh không dám ra tay với cô
Tiểu Chí, cho anh thêm một chút thời gian, một năm, chỉ cần một năm thôi.
Nguyễn Tấn nằm trên giường, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp
Rốt cuộc anh đã có thể ngủ một giấc yên ổn.