Quân Hôn Chớp Nhoáng

Hoa đào nho nhỏ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Chào buổi sáng, Nguyễn tổng.” Các đồng nghiệp dồn dập chào anh, anh cười đáp lại, “Chào buổi sáng.” Chỉ chốc lát sau, Hạ Chỉ nhận được WeChat của anh: [Chào hỏi sếp là lễ phép tối thiểu, em đúng là chẳng có chút lễ phép nào

Anh nhìn em lâu như vậy mà.] Xem cách dùng từ đẩy cao ngạo của anh kìa, cô không khách khí nhắn lại: [Hồn chào buổi sáng cũng cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Nguyễn tổng!] Đúng lúc này, em gái tiếp tân chạy đến, kéo tay Hạ Chí nhìn kĩ, “Chị Hạ Chí, đây là vòng tay của hãng Thả? Wow, là hàng chính hãng à?” Hạ Chỉ bị sự nhiệt tình của cô nàng dọa sợ, ấp úng đáp, “A ha ha..

không biết nữa.” “Chị mua ở đâu thế? Em thấy cái này lâu2rồi nhưng đi khắp các quầy của trung tâm thương mại lớn ở Hàng Châu đểu hết hàng, rất nhiều nơi đểu hết hàng

Muốn mua vòng tay hoa hồng đính kim cương này phải mất hơn 30 nghìn đó

Lúc Tết em không dám mua, sau này thì hết hàng rồi.”

“Hơn 30 nghìn hả?” Hạ Chỉ biết đắt nhưng không ngờ đắt thế, cô không quá quan tâm những thứ như trang sức kiểu này, cũng không cố tình theo đuổi.

“Đúng thế, chị mau nói cho em biết chị mua ở đâu đi.” “Cái đó chị..

chị mua dại, ừm, mua đại.”

“Hả? Mua đại? Chị không sợ bị lừa à? Chị mua bao nhiêu?”

Hạ Chỉ ngượng ngùng nói, “Không mấy đồng..

Ha ha...” “Hàng chính hãng trên ba vạn đó, dưới ba vạn đều là hàng dỏm

Chị Hạ Chỉ, chị bị lừa rồi.” “Ặc..” Hạ Chí cười gượng9nói không nên lời

Hồi sáng cô đã nói không đeo đi làm rồi, anh lại một mực bảo đã đeo thì không được tháo ra

Giờ hay rồi, bảo cô phải giải thích kiểu gì? Lý Hiểu Mai cũng xáp lại nhìn và nói, “Xinh đẹp thật, là kim cương nhân tạo à? Bây giờ kim cương nhân tạo làm ra trông như thật nhỉ, nếu cái này giả thì cũng tầm hai ba trăm thôi..

San San, cần gì bỏ 30 nghìn mua một cái vòng tay, không bằng tổn ba trăm mua một cái đeo chơi, va chạm hay xước cũng không đau lòng.”

San San nhìn vòng tay trên tay Hạ Chí, đúng là không khác hàng chính hãng cho lắm, cô nói: “Cũng phải, nhưng chị Hạ Chỉ có thì em không muốn mua nữa, đeo giống nhau chán lắm.” Lý Hiểu Mai khá6mẫn cảm, bởi vì khi trước cãi nhau với Phùng Tinh Tinh, Phùng Tinh Tinh luôn nói cô ta mua quần áo giày dép đều ăn theo Phùng Tinh Tinh, cho nên lời này của San San làm cô ta cực không vui, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu và quê độ.

San San nói không suy nghĩ, thấy mặt Lý Hiểu Mai biến sắc thì ngượng ngùng rời đi

Hạ Chỉ xấu hổ nói: “Hiểu Mai, vẫn là cô tinh mắt

Tôi ngại quá, đây chỉ là kim cương nhân tạo thôi.”

Lý Hiểu Mai hơi đắc ý, “Tôi nói rồi mà, tôi cũng là người có mắt mua đồ mà.” “Ừ ừ.” Hạ Chỉ lẳng lặng lau mồ hôi, cô cúi đầu nhìn vòng tay, đeo 30 nghìn ở trên tay đúng là gò bó, vẫn nên giấu vào tay áo thì hơn, đỡ phải đau0lòng nếu có đập vào đầu

Cô cầm điện thoại chất vấn Nguyễn Tấn:[Vòng tay hơn 30 nghìn phải không? Đắt thể mà anh cũng mua được! 30 nghìn có thể ăn biết bao nhiêu cái sủi cảo!] Nguyễn Tấn nhanh chóng trả lời: [Mua ở Hồng Kông, không đến 30 nghìn đâu

Sao vậy? Bị đồng nghiệp nhìn thấy hả? [Chứ sao nữa, em không biết nói sao, đành phải nói là hàng giả, tủi cho cái vòng tay đắt như vậy quá.] [Em cũng có thể nói là bạn trai tặng mà.] [Không thèm để ý tới anh, làm việc!] [Ngoan-1

Hạ Chí cười trộm đặt điện thoại xuống, hưởng thụ chút ngọt ngào này.

Một ngày nào đó, khi mọi người đang ăn cơm ở nhà ăn thì Nguyễn Tấn bưng đồ ăn đến.

“Nguyễn tổng, bên này có chỗ.” San San vẫy tay với anh, anh7nở nụ cười đi đến một cách tự nhiên

Vị trí khi đó là như thế này, bàn vuông bốn người, Đường Tư Điềm và Hạ Chỉ ngồi một bên, San San ngồi đối diện Hạ Chí, cho nên Nguyễn Tấn chỉ có thể ngồi đối diện Đường Tư Điềm và cạnh San San

Nguyễn Tấn lén nháy mắt với Hạ Chí, sau đó nói với San San, “Cảm ơn.”

San San hơi thẹn thùng cười, “Không cần cảm ơn, Nguyễn tổng, anh không ngại chúng em nói chuyện tẻ nhạt là được.” “Các cô đang nói gì? Nói tôi nghe với.”

Hạ Chí lườm anh một cái, lại rót canh mê hoặc con gái nhà người ta rồi

San San phấn khởi nói, “Em và quản lý Đường với cả chị Hạ Chí đều đăng ký tham gia chuyến đi bộ đồng hành mùa xuân quanh thành phố, cuối tuần này

Nguyễn tổng, anh có hứng thú không?” Thật ra Nguyễn Tấn đã biết từ trước, tôi qua Hạ Chí và anh đã đăng ký cùng nhau rồi, anh còn làm bộ ngạc nhiên, “Có

Cuối tuần này đúng không? Tính tôi nữa, cả ngày ngồi trong văn phòng mãi cũng nản, nên ra ngoài một chút.” San San mừng rỡ, không ngờ Nguyễn tổng bình thường ở trên cao lại có thể hiền hòa như vậy

Cô gái nhỏ đúng là như nai con chạy loạn, đỏ bừng mặt

Hạ Chỉ nhìn không nổi, giậm chân đá cho anh một cái.

“Ui da! Ai đá tôi?” Đường Tư Điềm bất mãn hỏi

Hạ Chí xấu hổ quá, nhanh chóng nhận lỗi, “Mình, là mình, ngại quá

Mình chỉ muốn duỗi chân ra thôi.” Nguyễn Tấn vừa ăn cơm vừa cười trộm, bé con còn muốn đá anh à? Ăn trưa xong về phòng, lúc nghỉ trưa, Nguyễn Tấn và Đường Tự Điểm về phòng làm việc riêng, San San kéo Hạ Chí nói không ngừng

“Chị Hạ
Chí, chị nói xem, có phải Nguyên tổng thích em không? Em thấy gần đây anh ấy hay cười với em.” “..” Hạ Chí muốn điên rồi, “San San, em nghĩ nhiều rồi, bản thân Nguyễn Tấn vốn rất hiền hòa.” “Chị nói xem anh ấy tham gia đi bộ đồng hành có phải vì em không?” “...” Thật ra anh ấy cảm thấy gần đây trên bụng có thứ tên gọi mỡ thừa nên mới muốn tham gia, mặc dù chút mỡ đó chẳng đáng kể tẹo nào

Do anh quá nghiêm khắc với bản thân mà thôi

Không biết tại sao đàn ông như anh ấy lại chú ý đến vóc dáng như thể làm gì nữa

“Chị Hạ Chí, em cảm thấy Nguyễn tổng thích em, chị nói xem em có cần ám chỉ một chút với anh ấy không?”

“...” Cô gái nhỏ, em thật sự nghĩ nhiều quá rồi

“Anh ấy chắc chắn là cảm thấy tuổi tác giữa hai người cách nhau nhiều, cảm thấy em không thích anh ấy

Thật ra anh ấy lo thừa rồi

Em thích kiểu ông chú như anh ấy, trưởng thành, cẩn thận, có sự nghiệp, có tầm nhìn, quan trọng nhất là biết chăm sóc người khác

Mẹ em đều nói em cần một người đàn ông yêu chiều em, nhường nhịn em làm chồng

Kiểu đàn ông đó chỉ có người lớn tuổi từng trải thôi.” Ha ha, trước mặt người ngoài anh ấy luôn như thế, nhưng sau lưng thì không như vậy đâu! Em chưa thấy anh ấy mặc quần cộc ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa móc chân đầu, sau đó còn kéo em lại cho em ngửi xem ngón tay của anh ấy có hội không

“Ái da phải làm sao đây? Em nên làm gì bây giờ, em có nên chủ động theo đuổi anh ấy không? Nhưng mà nữ theo đuổi nam sẽ không được quý trọng, có phải em nên ám chỉ một chút cho anh ấy không? Em nên ám chỉ kiểu gì?” “Chưa chắc đầu, gần đây Nguyên tổng đang bận, lỡ quấy rầy đến công việc của anh ấy thì không hay.” Hạ Chí nghĩ thầm, họ Nguyễn kia, ai bảo anh rót canh u mê cho con gái người ta, lần này hay rồi, lại rước thêm hoa đào.

“Cũng phải..

Nhưng em thấy nếu thích thì phải tranh thủ, người đàn ông độc thân vàng bạc như Nguyễn tổng rất quý hiếm, em không nhanh tay thì sẽ bị người khác giành mất

Chị Hạ Chí, chị làm trợ lý của Nguyễn tổng, chị có tài liệu nào cần đưa không? Em chạy vặt cho chị.”

Hạ Chí cười gượng từ chối, “Mỗi lần chị đưa tài liệu cho Nguyễn tổng thì anh ấy luôn giao công việc cho chị.” “Em sẽ chuyển lời lại cho chị.” San San thấy trên bàn cô có hai tập tài liệu bèn nói, “Có phải những cái này đưa cho Nguyễn tổng không? Em đưa giúp chị, không cần cảm ơn em đâu, thật đó.” “.” Trời ạ, đó là bạn trai tôi, có kích động cái gì? “Chị Hạ Chí, em giới thiệu anh họ em cho chị nhé? Anh họ em vừa có tài vừa đẹp trai, thạc sĩ Thanh Hoa, năm nay ba mươi, em đưa số chị cho anh ấy hẹn gặp nhé?” Hạ Chí khóc không ra nước mắt, bình thường thấy cô bé này rất ôn hòa, sao giờ lại trở nên tính toán thế: “Đừng, chị không cần giới thiệu đối tượng đầu

Cái đó..

Được được được, em đưa lên giúp chị đi

Nếu Nguyễn tổng có giao việc gì thì em phải nói lại cho chị.” “Ôi, vâng, cảm ơn chị Hạ Chí

Nếu em và Nguyễn tổng quen nhau thì nhất định sẽ mời chị ăn cơm.” Hạ Chỉ thở dài nói: “San San, chị muốn ngủ trưa, nếu không chiều không có tinh thần làm việc.”

“Được được, chị ngủ đi, em mang tài liệu đi trước.” San San vừa đi, Hạ Chí liền nhắn tin cho anh

Anh tán tỉnh con gái nhà người ta từ khi nào? Em giận rồi!] Nguyễn Tấn nhắn lại ngay tắp lự, chỉ có một dấu chấm hỏi

[Hừ, tự anh xem mà làm, em xem biểu hiện của anh rồi mới quyết định có tha thứ cho anh không! Đừng nhắn lại, em muốn yên tĩnh.] [Yên tĩnh đây, tìm anh có việc gì?] Hạ Chỉ đọc tin nhắn mà phì cười, nhưng cô vẫn cao ngạo nhắn lại: (Em ngủ trưa.] Đến giờ làm việc, San San cố ý vào toilet dặm lại lớp trang điểm, ôm tâm trạng tốt đẹp đi lên tìm Nguyễn Tấn

Hạ Chỉ nhìn thấy mà lòng thầm lo lắng

San San là lễ tấn mới vào, sinh năm 94, trẻ đẹp, tràn đầy sức sống, không cố ý trang điểm cũng tỏa ra hơi thở thanh xuân

Quan trọng nhất chính là tính cách San San thoải mái, đáng yêu, khiến người ta rất thích

Cô đang lo lắng thì San San xuống lầu, vẻ ủ rủ, hoàn toàn trái ngược với lúc đi lên.

“San San, em...”

“Chị Hạ Chí” San San uể oải nói, “Nguyễn tổng bảo anh ấy xem tài liệu trước, có gì sẽ tìm chị sau.” Hạ Chỉ gật đầu, thấy cũng phải, cô chỉ quan tâm chuyện khác, “Thế em, cái đó...” San San chu môi, vẻ mặt đau lòng, “Nguyễn tổng nói anh ấy có bạn gái rồi, còn có dự định kết hôn.” “A ha ha, thật hả? Cũng bình thường mà, Nguyễn tổng đã lớn tuổi vậy rồi

San San, em còn trẻ, có rất nhiều cơ hội.” San San không nói gì, quay đầu tới quầy lễ tân, đó mới là vị trí của cô ấy

Hạ Chí không nhịn được thường xuyên ngẩng đầu nhìn cô ấy

Cả buổi chiều, cô ấy đều cúi đầu rầu rĩ không vui, có lúc còn lén lau nước mắt.

Haiz, ngại quá, San San, chị là bạn gái của anh ấy, bọn chị cũng dự định kết hôn, ừm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện