Một chiếc xe hơi màu xám dần tiến vào sân của nhà họ Triệu.
Nó chậm rãi băng qua hàng hoa ngũ sắc khiến cảnh vật khẽ lay động như một sự chào đón những vị khách xa lạ.
Chiếc xe dần dừng lại, người tài xế đi xuống và vòng ra sau để mở cửa.
Bước xuống không ai khác chính là Bà Trịnh cùng cô con gái út Trịnh Nhật Vy.
“Chị Tâm Dao, mau lại đây, họ tới rồi.” Vĩ Quang hé nhẹ tấm rèm ra khi nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Nhìn người vừa xuất hiện, nỗi lòng cậu lại dâng lên sự e dè và sợ sệt, nhưng cậu tin tưởng vào chị Dao hiền lành.
Tâm Dao chỉnh trang lại quần áo cho Vĩ Thành, nghe thấy Vĩ Quang réo gọi nên thì thầm với anh: “Anh đợi tôi một chút.”
Tâm Dao tiếp theo đi đến cửa sổ, cũng vươn tay nhẹ nhàng kéo một đường hở của tấm rèm lên để trông ra bên ngoài.
Sau đó, cô điếng cả người nhưng rồi lại cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới có thể gặp người đàn bà đó ở đây.
Bà Trịnh kia cũng chính là mẹ ruột của Trịnh Nhật Hào.
Lúc ấy, sau khi cô bị hắn phá thân một cách tàn nhẫn, cả phần [email protected] dưới sưng tấy và đau rát.
Bà ta lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô vì dám quyến rũ cậu con trai cưng, khiến hắn không làm ăn gì ra hồn.
Một con ở đợ mà dám vọng tưởng trèo cao.
Những lời sỉ nhục ấy đã có sự ngầm ý cho phép của bà Lý ở ngay sảnh chính của nhà.
Tâm Dao khi đó một thân đau nhức, nhưng vẫn bị bắt quỳ dưới nền sàn lạnh lẽo, chịu những cái tát và làn nước nóng hất lên mặt.
Tủi nhục lại không thể nói, cô chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn.
Cô không biết nếu đổi lại là Mỹ Ngọc, bà Trịnh sẽ phản ứng như thế nào.
Cô khá mong chờ đấy.
Tâm Dao không quá nôn nóng, đổi lại tiếp tục đến bên cạnh Vĩ Thành giúp anh mát xa tay chân, nhưng suy nghĩ đã bay hẳn ra ngoài kia.
Vì thế, bàn tay của cô nắm lấy tay anh bao lâu rồi, cô cũng không nhớ rõ.
Nhưng Vĩ Thành lại cảm nhận rất rõ.
Hơi ấm truyền thẳng về tim.
Ban nãy, anh loáng thoáng nghe được con trai mình bảo có người tới.
Những người này có gì mà khiến cô suy tư đến thế, hay là do lo sợ.
Anh cố gắng động ngón tay, cảm giác muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia rồi an ủi nhưng mãi là sự bất lực.
Từ lúc tai nạn không quân xảy ra, Vĩ Thành may mắn vớt lại được cái mạng.
Anh minh mẫn về tất cả, thế mà không thể tỉnh dậy được.
Sống trong bóng tối một năm, anh cũng nhìn rõ được một số người.
Rồi Tâm Dao xuất hiện, cho anh một niềm tin mới khi anh chuẩn bị từ bỏ cuộc sống này.
Nên tâm trạng cô thay đổi cũng khiến anh khó chịu theo.
Mặc kệ Vĩ Quang luyên thuyên một bên, Tâm Dao, sau khi hoàn thành hết các bước chăm sóc Vĩ Thành, liền lần nữa thủ thỉ với anh: “Nếu lần này họ còn đụng đến tôi, tôi sẽ đứng ra diệt trừ kẻ xấu.
Tới lúc đó, lại có chuyện vui kể anh nghe.”
Vĩ Thành gật đầu.
Suốt những ngày tiếp xúc, đúng hơn chỉ có Tâm Dao nói anh nghe, anh biết cô không yếu đuối đến độ bị bắt ép qua đây chăm sóc anh.
Cô có dụng ý riêng.
Và điều đó đem lại lợi ích bảo vệ bản thân chứ không phải gây hại cho gia đình họ Triệu.
Thật sự anh rất ủng hộ điều này.
Chỉ có ta mới bảo vệ được chính bản thân mình.
Nếu ta còn không biết tôn trọng bản thân thì ai sẽ tôn trọng ta?
Nói là thế, Vĩ Thành vẫn dâng lên cảm giác lo lắng, sợ hãi Tâm Dao sẽ gặp bất trắc.
Ngược lại, cô bừng bừng sức chiến đấu, ôm lấy Vĩ Quang rồi