Mọi công việc thường ngày ở nhà họ Triệu vẫn diễn ra bình thường.
Những chuyện vừa rồi không thể nói rằng hay xảy ra nhưng những người ở đây đã khá quen với việc đó.
Những nhà quý tộc quyền quý nào chả có lúc đấu đá nhau chỉ để đạt được cái thứ gọi là lợi ích thương mại.
Nhưng nhà họ Triệu có uy quyền trong quân đội, lại được lòng người dân, nên nếu ai được vào nhà này thì sẽ là sự hãnh diện vô cùng to lớn.
Khi đô đốc Vĩ Thành vẫn chưa gặp tai nạn, cứ cách hai ngày sẽ có người đến làm quen, hoặc đem chút quà biếu cho gia đình họ Triệu.
Những thứ giao tiếp này anh luôn quăng lại cho bà Triệu và Triệu lão gia, rồi đặt hết tâm tư của mình vào việc nước.
Tới khi gánh liền với chiếc giường, anh dần nhận ra chính mình bỏ quên gia đình này bao nhiêu thời gian qua.
Một năm nói không nhiều cũng không ít, nhưng đủ để gi3t chết sự kiên cường của 1 người.
Ở bên ngoài, mọi người vẫn đi qua đi lại, lâu lâu sẽ liếc nhìn về phía người đang nấu súp trong nhà bếp.
Đó không ai khác chính là Tâm Dao.
Sau sự việc buổi chiều, cô tỏ ra vô cùng bình thường nhưng họ đều biết cô lắm lúc sẽ thất thần.
Có lẽ sáng nay cô đã bị đả kích khá nhiều.
“Cạch!”
Một tiếng động lớn vang vọng khắp nhà bếp, khiến những người giúp việc phải giật mình.
Họ đồng loạt quay lại nhìn.
Rơi vào tầm mắt chính là cảnh tượng Tâm Dao đang ôm lấy cổ tay của mình.
Quản gia Dương lập tức đi lại gần cùng với đôi lông mày đã nhíu thật chặt.
Xung quanh, tất cả cũng dừng lại mọi việc, dường như cảm nhận được một niềm lo chung.
“Cô Tâm Dao không sao chứ?” Quản gia Dương đại diện lên tiếng hỏi, sau đó kêu một người hầu khác có mặt trong bếp chạy đi lấy thuốc mỡ giúp ông.
“Cháu không sao.
Mọi người không cần phải lo đâu ạ.” Tâm Dao có chút ngây ngốc, nhưng nhìn ánh mắt hỏi thăm của họ, cô vẫn gửi lại một câu an ủi.
Thật ra, nỗi đau này chẳng là gì so với kiếp trước, bị phá thân, bị đánh đập, bị vu oan, rồi chết trong tù với tuổi đời còn quá trẻ.
Cô dường như cảm giác chính bản thân đang dần chai lỳ với nỗi đau thể xác.
Tâm Dao đưa tay mình vào vòi nước lạnh, cảm giác khá thoải mái do tê liệt sự bỏng rát.
Ngay lúc cô lần nữa thả hồn đi nơi khác, bà Triệu đi tới với nét mặt sa sầm, còn cầm chặt chai thuốc sức phỏng.
“Sao lại để bị thương thế con?” Bà Triệu đợi Tâm Dao rửa xong vết bỏng rồi mới lo lắng hỏi.
Ban nãy, bà vừa mới ra khỏi phòng, đã thấy người hầu hốt hoảng chạy tới tủ thuốc dự phòng của nhà rồi lục tìm gì đó, nên bà nghĩ chắc người nào lại bị thương: “Có chuyện gì thế?”
“Dạ, cô Tâm Dao bị phỏng rồi thưa phu nhân.” Người hầu cúi chào bà chủ rồi lại cắm cúi vào hộp cứu thương.
“Đừng tìm.
Để lấy của tôi.” Bà Triệu nhanh chóng đi vào phòng mình rồi lấy ra thuốc mỡ, xong lại vòng vào nhà bếp để xem tình hình của Tâm Dao ra sao.
Vài phút sau, bà Triệu dẫn Tâm Dao ra ngoài phòng khách, vừa nhẹ nhàng sức thuốc cho cô, cũng vừa trách cứ: “Bác đã bảo con không cần phải làm những việc đó rồi.
Đã có những người khác làm.”
“Cháu…” Tâm Dao vẫn chưa quen đến sự quan tâm thân thiết của bà Triệu, nên có phần khó xử và ngại ngùng.
“Bác