“Có chuyện gì sao, Hà Chi?” Triệu lão gia cởi áo khoác đen rồi máng lên giá, sau đó ngồi vào bàn làm việc.
Bà Triệu rất hiếm khi yêu cầu gặp riêng Triệu lão gia như thế này.
Từ lúc bà về làm dâu cho nhà họ Triệu, những việc trong nhà đều một tay bà quán xuyến đâu ra đó, nên ông không cần phải quá lo lắng gì.
Không phải nói, ông rất hài lòng về người con dâu này.
“Con có chút chuyện muốn bàn với cha.
Là về Tâm Dao.” Bà Triệu đi thẳng vào vấn đề, dường như đã suy nghĩ rất kĩ trước khi gặp mặt cha chồng.
“Con bé có chuyện gì à?” Triệu lão gia khẽ nhíu mày.
Nguyên ngày hôm nay ông bận đi xem đất với hội bạn già của mình, không có ý định mua nhưng trở thành cố vấn cho các dự án xây dựng của họ.
Nên chuyện xảy ra sáng nay không hề có mặt ông.
Bà Triệu bình thản ngồi xuống, rồi bắt đầu kể lại hết mọi thứ cho Triệu lão gia nghe.
Khi tới khúc bà Trịnh đem tấm hình ra chỉ để dè bỉu Tâm Dao, Triệu lão gia lập tức sa sầm mặt, rồi đan tay vào nhau.
Nhưng lại nghe thấy bà Triệu chịu đứng ra bảo vệ cô, ông có chút ngỡ ngàng, nhưng mừng thầm trong lòng.
Tuy nhiên, Triệu lão gia vẫn không thể bỏ qua được việc hai mẹ con bà Trịnh tới đây gây rối, rồi đổ oan cho Tâm Dao.
Vì thế, ông đánh một cuộc gọi cho thư ký riêng của mình.
Mặc dù rời khỏi quân ngũ, nhưng ông vẫn luôn chừa một đường hậu phía sau, có điều lại ít người biết tới.
“Con nghe bảo kì tựu trường sắp tới.
Hình như Tâm Dao vẫn còn đi học.
Con không muốn vì chuyện của Vĩ Thành lại cướp đoạt việc học của một người khác.”
Bà Triệu suy nghĩ vấn đề này không hề lâu, ngược lại quyết định nhanh chóng sẽ cho Tâm Dao thời gian tiếp tục việc học của mình.
Thật ra bà rất yêu thích điểm này của cô, luôn vươn lên dù cuộc sống đè bẹp cô thế nào.
“Cái này con nói không sai.
Là cha suy nghĩ không chu toàn.
Có khi con bé quá lo lắng nên không dám đề cập chuyện này.
Chúng ta vẫn nên nói rõ với nó.” Triệu lão gia tán thành ngay lập tức.
Ông thích những người hết mình vì việc học và sự nghiệp.
“Còn một chuyện con muốn bàn với cha.” Bà Triệu gật đầu, sau đó lại trở về vẻ thâm trầm khó lường, khiến Triệu lão gia cũng phải nghiêm túc lắng nghe.
Bà hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con chấm Tâm Dao…”
_____________________________
Tâm Dao dẫn Vĩ Quang đi chơi ở ngoài vườn hoa, không hề biết Triệu lão gia và bà Triệu bàn về chính mình.
Cảm nhận được có ánh mắt theo dõi, cô ngước lên phía cửa sổ phòng sách, liền thấy hai người mỉm cười với mình một cách hiền từ, khiến cô cũng vui vẻ đáp lại.
Vĩ Quang khẽ giật giật vạt áo của Tâm Dao, sau đó trông chờ nhìn cô.
Ngẩng người một giây, cô cũng hiểu cậu bé muốn cho mình xem cái gì đó nên khuỵu người xuống và ra vẻ mong chờ.
Vĩ Quang khẽ nhón chân, đưa tay cài lên đầu Tâm Dao một đoá hoa vàng nở rộ mà cậu vừa ngắt được, sau đó chớp đôi mắt lấp lánh của mình và khen ngợi: “Cha em nói rằng mỗi người phụ nữ là một bông hoa, nên em dành điều tuyệt vời nhất này cho chị.”
Tâm Dao mở to mắt, trái tim không ngừng đập mạnh, cũng không quên tán thưởng Vĩ Thành vì đã dạy Vĩ Quang