Tâm Dao nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng của Vĩ Thành, sau đó đưa tay lên khẽ chạm vào làn môi mềm.
Nơi đó vẫn còn lưu giữ cảm xúc ma sát với làn da lạnh của anh.
Một tay khác ấn lên lồ ng ngực, hướng về phía trái tim đập thình thịch.
Vì sao đến giờ vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Tâm Dao!” Phía sau lưng vang lên tiếng gọi của bà Triệu.
Cô giật mình xoay người lại, buông tay chà sát vào quần như che giấu thứ gì đó.
Tất nhiên, mọi hành động của Tâm Dao đều rơi vào mắt của bà Triệu.
Bà thầm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ hiền dịu, để tránh cho cô ngại ngùng mà chạy mất.
Sau đó, bà khẽ tằng hắng một cái rồi hỏi: “Con chăm sóc Vĩ Thành xong chưa? Bác nói chuyện với con một chút được không?”
“Dạ được ạ.” Tâm Dao lập tức trả lời, rồi đi theo bà Triệu đến chiếc bàn bên ngoài phòng khách.
Không gian yên ắng, chỉ còn chiếc đèn pha lê toả ra ánh sáng ấm áp.
Mọi người dường như đều được phép về phòng nghỉ ngơi, khi nào bà chủ cần thì mới xuất hiện.
Nơi này chỉ còn mỗi Tâm Dao và bà Triệu đang trò chuyện cùng nhau.
“Con năm nay hai mươi à?” Bà triệu mở lời trước.
“Đúng ạ.” Tâm Dao không biết bà Triệu đang có ý định gì nhưng vẫn thẳng thắn trả lời.
“Vậy hiện giờ cháu đang là sinh viên năm hai sao?” Bà Triệu đã nắm hết thông tin của Tâm Dao từ khi cô bước chân vào nhà họ Triệu, nhưng bây giờ chỉ là muốn hàn huyên tâm sự với cô, để cho họ gần gũi với nhau hơn.
Dù sao bà cũng không muốn cô mãi nhớ một bà già cau có khó chịu.
“Dạ đúng vậy.
Cháu là sinh viên của trường đại học sân khấu và điện ảnh, chuyên ngành múa dân tộc.” Tâm Dao cung cấp hết thông tin về cô.
Bà Triệu gật đầu, sau đó nhìn cô và cười hiền: “Bác nhớ ngày mốt trường sẽ nhập học lại.
Cháu có muốn đến trường không?”
“Thật sao ạ?” Tâm Dao bất ngờ mà hỏi lại ngay lập tức trong sự vui mừng.
Cô cứ tưởng dù trải qua thêm một kiếp thì cô vẫn phải bỏ lỡ việc học của mình.
Bà Triệu thấy Tâm Dao phản ứng mạnh đến như vậy thì đã biết ý nghĩ bà muốn cho cô tiếp tục việc học là vô cùng sáng suốt.
Cả nhà họ Triệu đều vô cùng yêu thích người có ý chí phấn đấu, nên tất nhiên sẽ không bạc đãi cô.
Tán gẫu thêm một lúc, Tâm Dao dẫn bà Triệu về phòng rồi về lại phòng ngủ của mình.
Cánh cửa vừa được đóng lại cũng là lúc cô xoay tròn trên mặt đất.
Nếu như ở đây không có ai, cô thật sự sẽ hét thoả thích một tiếng.
Nhưng suy đi nghĩ lại, ánh mắt Tâm Dao bắt đầu thâm trầm.
Cô vui đến nỗi quên mất những rắc rối có mặt trên trường.
Kiếp trước, một phần cô không đi học là tại vì cô bị hãm hại đến mức đôi chân không thể cử động mạnh.
Mà người chị gái thân thương Mỹ Ngọc càng thể hiện sự khinh thường với đứa người hầu từ nhỏ này hơn.
Ả ta cũng học chung trường với cô nhưng chuyên ngành ca sĩ.
Tất nhiên, giọng hát của ả không tồi nhưng lại không quá nổi bật, dù sao một chút đút lót của nhà họ Lý cũng giúp ả tiếp tục ở trường này.
Tâm Dao ngồi