Ánh nắng le lỏi qua tấm rèm, lăn tăn lên thân hình mỹ miều của Tâm Dao trên giường.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên in ỏi đánh thức người đẹp say giấc.
Cô chớp chớp đôi mắt có chút ngái ngủ, vẫn chưa định thần được.
Lắng nghe một lát, cô mới với tay để tắt đồng hồ, sau đó là ngồi dậy.
Hôm nay là ngày cô trở lại trường học.
Tâm Dao sửa soạn bản thân xong, vẫn như mọi ngày chuẩn bị buổi sáng cho Triệu lão gia và bà Triệu, rồi ra sân vườn hái vài nhành hoa còn đọng lại sương sớm.
Cô đi vào trong phòng của Vĩ Thành, thay mới cho bình hoa, còn ngân nga vài ca khúc yêu đời.
Tiếp theo, cô đến bên cạnh giường của anh, cúi người xuống rồi thủ thỉ:
“Hôm nay tôi phải đi học rồi.
Anh ở nhà phải ngoan đó.”
Tự trêu chọc người người rồi tự cười, Tâm Dao có chút ngại ngùng nhưng vẫn thích thú cảm giác này.
Định rời đi, nhưng sực nhớ ra điều gì nên cô lại nói tiếp: “Mà nay tới chiều tôi mới về, không thể chăm sóc anh hai buổi sáng, trưa được.
Nên là bù cho anh đây.”
Tâm Dao vén mái tóc mình lên để tránh chúng đâm vào mặt của Vĩ Thành, sau đó từ từ khom xuống và đặt một nụ hôn lên trán của anh.
Cô hí hửng đi ra khỏi phòng, chào hỏi mọi người, rồi bắt xe đến trường.
Trong phòng, Vĩ Thành vẫn nằm im bất động, nhưng chỉ có anh biết anh đang ôm chặt tim mình vì bị Tâm Dao đùa giỡn.
Từ khi nào mà cô bé luôn khép nép vào lần đầu chăm sóc anh đã thay đổi trở nên dạn dĩ như thế? Hay là do anh quá dễ bị bắt nạt vậy? Nhưng dù sao anh vẫn bị sự vui vẻ của cô lây lan, vì thế đành phải nghe lời cô, ngoan ngoãn chờ cô về.
____________________
Tâm Dao đứng trước cổng trường đại học rộng lớn, có chút nhớ tới đêm qua bà Triệu an ủi cô nên tiếp tục thực hiện ước mơ của mình, và bà sẽ lo liệu cho Vĩ Thành khi cô không có mặt ở nhà.
Lúc ấy, thật chất cô vẫn còn do dự.
Cô có thể đợi đến khi anh tỉnh dậy, sau đó sẽ tự tìm đến ước mơ của mình cũng không muộn màng.
Nhưng bà Triệu nào cho cô thực hiện hướng đi đó, bà còn bảo rằng học phí bà đã lo chu toàn.
Đúng là người nhà họ Triệu, luôn định đoạt và hành động nhanh chóng trước khi đối phương kịp phản ứng.
Tâm Dao hít một hơi sâu.
Cô sẽ cố gắng vì bản thân, cũng như không phụ lòng bà Triệu đã lo lắng cho mình.
Bước chân vào bên trong, mọi thứ hệt như cũ, nhưng lại là sự trải qua mấy năm đau đớn không nhìn thấy của Tâm Dao.
Cô chậm rãi theo lối con đường cũ, đi đến khu nhà dành cho chuyên ngành múa dân tộc.
Giảng đường rộng lớn mở ra trước mặt, có lẽ khác với các giảng đường khác.
Nơi đây kết hợp cho việc nghe giảng cùng thực hành các động tác.
Từ đằng xa, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ào lại rồi đu lên người Tâm Dao, khiến cô giật mình.
Người đó không ai khác chính là Tuệ Khanh, cô nàng bạn thân duy nhất của cô.
Cô quay người lại, lần nữa ôm chặt nó vào người, bao nhiêu sự nhớ nhung và tủi thân cùng lúc bộc phát khiến hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt.
“Mày bị gì thế, Tâm Dao? Ai ăn hiếp mày? Lại là bà