“Khoan đã.
Vậy có nghĩa cậu gả thay cho Mỹ Ngọc?” Tuệ Khanh tiêu hoá được một nửa thì cau mày ngẫm nghĩ.
“Cũng không thể gọi là vậy…” Tâm Dao cũng trầm tư với dáng vẻ bất đắc dĩ.
Cô thật chất đã nghe bà Triệu kể lại cái ngày hai nhà định làm lễ đính hôn.
Vì sao lại gọi là ‘định’? Hôn ước của Mỹ Ngọc và Vĩ Thành bắt nguồn từ một lần hội ngộ trên bàn nhậu của Triệu lão gia và Lý lão gia.
Khi còn trẻ, hai người luôn xung khắc với nhau về tư tưởng nhưng cùng chung nỗi niềm lo cho đất nước và an toàn của gia đình.
Họ vừa là bạn vừa là đối thủ cùng chung chí tuyến.
Cho đến khi thời thế yên bình, cuộc sống riêng sung túc, hai người mới gặp lại nhau với tình trạng đầu hai thứ tóc, nhưng không làm giảm đi khí chất hùng dũng lúc trước.
Rượu vào lời ra, cuộc nói chuyện lại xoay quanh gia đình và con cái.
Tuy nhiên khi ấy ông Triệu và bà Lý đều đã lập gia đình nên họ quyết hẹn ước đến đời cháu.
Vốn dĩ đó có thể là một lời nói đùa, nhưng Lý lão gia thấy được tiềm năng và cả đạo đức không ai ngang bằng của nhà họ Triệu, nên trước khi rời khỏi nhân gian, đã lần nữa nhắc lại lời hẹn ước với Triệu lão gia.
Tiếc thương bạn mình vẫn ngày đêm lo cho gia đình, Triệu lão gia không nỡ từ chối.
Ấy vậy mà vào cái ngày diễn ra lễ đính hôn, Vĩ Thành khó khăn lắm mới xin được nghỉ một ngày phép và chuẩn bị êm xuôi tất cả theo ý của ông mình.
Nhưng Mỹ Ngọc lại không xuất hiện, ả ta đi đâu cả ngày hôm trước rồi mất dạng.
Vì thế, lễ đính ước diễn ra không thành công.
May mắn chỉ là làm lễ nhỏ tụ họp người trong gia đình.
Nếu mời nhiều khách quý, có thể điều này sẽ thành trò cưới của nhà họ Triệu.
Đó là lí do vì sao Triệu lão gia không thích Mỹ Ngọc và không thừa nhận ả là cháu dâu.
Mỹ Ngọc đinh ninh hôn ước này sẽ diễn ra trong tương lai nên ả chẳng lo ngại gì, cũng chẳng thường ghé thăm nhà họ Triệu.
Tới khi Vĩ Thành bị tai nạn, ả dường như mất tích hẳn.
Từ ban đầu, nhà họ Triệu cũng chẳng yêu cầu hay bắt buộc ả phải qua chăm sóc anh.
Nhưng đổi lại chính nhà họ Lý không nắm rõ thông tin, chỉ nghe phong phanh anh bị thương khi huấn luyện nên lập tức kêu ả qua bồi đắp tình cảm.
Cho tới khi thông tin Vĩ Thành phải sống cuộc đời thực vật, nhà họ Lý hận không thể chạy cho lẹ.
Nhưng lời đã nói ra, họ không dám rút lại, hay đúng hơn là sợ sẽ đắc tội nhà họ Triệu nên đem Tâm Dao ném qua làm bao cát trút giận.
Sau khi nghe bà Triệu tâm sự, Tâm Dao không biết nên nói gì, hay đúng hơn là cô nên có cảm nhận gì đối với nhà họ Lý.
Thật là trơ trẽn chăng?
“Nhưng nhà họ Triệu đối với tao rất tốt.” Tâm Dao mím môi, đôi mắt ánh lên như vì sao, trong lòng thầm cảm ơn khi ấy mình đã được sống lại và được lựa chọn lại.
Tuệ Khanh lướt ánh mắt khắp người của Tâm Dao rồi cũng gật gù tán thành.
Sau không ít ngày ở nhà họ Triệu, nhan sắc của cô thật sự tăng hạng đến bất ngờ.
“Mà mày kiếm tao có việc