Sau khi tâm tình ổn hơn, bà Triệu quyết định dắt Tâm Dao đi trung tâm thương mại.
Thông thường việc sắm sửa nhà cửa sẽ giao cho quản gia Dương lo liệu, nên ban đầu cô cứ tưởng bà muốn mua đồ của riêng mình.
Nhưng khi tới các quầy quần áo cao cấp, bà lập tức kêu nhân viên lấy đúng kích cỡ trên người cô.
“Bác gái, cái này không ổn lắm ạ.” Tâm Dao bị nhân viên nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới thì có cảm giác mình đang l0ã lồ, nên nhẹ nhàng hơi núp ra sau lưng bà Triệu.
“Con đi học rồi, cũng nên có quần áo mới.” Bà Triệu ngắm nghía các mẫu mới được thiết kế rồi ếm thử lên người Tâm Dao.
“Cháu vẫn còn nhiều đồ lắm.” Tâm Dao hơi lùi về sau rồi khua tay, nhưng vẫn bị bà Triệu dúi vào lòng mấy bộ váy ngang gối đủ màu.
“Con làm như bác không thấy vài chỗ được cháu dùng chỉ vá lại vậy.
Lần này con không được từ chối.” Bà Triệu còn bí mật sai quản gia Dương cho người bỏ hết mấy bộ đồ đó trước khi ra khỏi nhà cùng Tâm Dao.
Tâm Dao khẽ vân vê góc áo của mình, sau đó thừa lúc không ai để ý mà nhìn vào giá tiền dán trên mác rồi điếng cả người.
Một cái váy ở đây thế mà mắc gấp năm lần nguyên bộ đồ cô từng mua ngoài chợ đêm.
Tâm Dao còn chưa kịp từ chối thì nhân viên đã xách hai bên nách cô lên và bước thẳng vào phòng thay đồ.
Tại sao nhân viên ở đây lại khoẻ mạnh đến thế?
___________________
Tâm Dao vừa bước ra khỏi quầy quần áo thứ năm, ngay tức khắc thở dài một tiếng.
Cô làm công việc bên ngoài kể cả việc nhà cũng không mệt bằng thử cả trăm bộ đồ như vậy.
Nhìn lại tình hình, vệ sĩ đi theo xách các túi lớn nhỏ kín cả hai cánh tay nhưng thần sắc vẫn bình thường như đã quá quen thuộc.
Cô muốn giúp, mà lập tức lại bị bà kéo vào một cửa tiệm khác.
Cửa tiệm thời trang danh hiệu lớn khắp đất nước đúng là khác hẳn với những quầy hàng nhỏ khác.
Khách đi ra đi vào liên tục không ngừng nghỉ.
Bên dưới là thời trang dành cho nam, họ phải đi thang máy lên lầu mới là thiên đường của phái nữ.
Tâm Dao đột nhiên dừng lại trước chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt ẩn những đường lằn ngang dọc.
Nhẹ nhàng đưa tay lên sờ thử chất liệu, ánh mắt cô hơi híp lại hài lòng vì độ mát mẻ mà nó đem lại.
“Sao thế con?” Bà Triệu thấy Tâm Dao chăm chú vào chiếc áo sơ mi thì tự hỏi cô muốn mua nó cho ai.
“Cháu đang nghĩ chiếc áo này trông hợp với đô đốc lắm.” Tâm Dao chìm trong cơn suy nghĩ của riêng mình nên tự thức trả lời, nhưng giây sau nhận ra bản thân nói gì thì quay sang nhìn bà Triệu với vẻ lắp bắp: “Không phải, ý cháu là…”
“Vậy mua cái này cho Vĩ Thành.
Lát cháu phải nói với nó là cháu mua cho nó đấy nhé.” Bà Triệu càng nhìn Tâm Dao thì càng thấy ưng bụng.
Bà đi đâu mới tìm được con dâu như thế này chứ, đời này đừng ai cướp con bé khỏi tay nhà họ Triệu.
Lát sau, Tâm Dao cầm túi đựng chiếc áo mua cho Vĩ Thành với khuôn mặt rạng rỡ đi lên thang máy cùng bà Triệu.
Một màn này rõ ràng khác biệt hẳn với lúc mua đồ cho cô khiến bà chỉ biết bật cười trêu chọc.
Chắc có lẽ cô vẫn chưa nhận ra cô đã đặt anh vào một góc trong tim.
Hai người vui vẻ lựa hết dãy này đến dãy khác.
Từ xa, bà Triệu thấy chiếc váy trễ vai