Một câu nói của bà Triệu thành công làm bà Lý và Mỹ Ngọc trở nên xanh mặt và câm nín.
Nếu không phải bận cầm đồ trên tay, Tâm Dao thật sự sẽ giơ lên cao và vỗ bốp bốp để bày rõ sự hâm mộ.
“Không hề có chuyện đó.
Nếu Triệu phu nhân không ưa con gái tôi thì cũng không nên bôi nhọ con tôi như thế.” Bà Lý gằn giọng, kiên quyết Mỹ Ngọc trong sạch, xứng đáng được trao tặng tấm bằng người con gái đoan trang hiền thục trong trắng nhất.
“Ơ, thế Trịnh phu nhân chưa qua kiếm Mỹ Ngọc tiểu thư về bức hình đêm hôm đó à?” Bà Triệu mỉm cười nhẹ nhưng lại vờ như vô tình tiết lộ điều gì đó.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.
Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.
Xin cảm ơn.)
Mỹ Ngọc càng lúc càng tái mặt, bà Trịnh vốn dĩ chưa qua nhà bọn họ nhưng việc bà ta qua gây sự với Tâm Dao thì đã được truyền lại cho ả.
Ban đầu, ả khá bực tức vì người chụp trộm lại gây ra sai lầm lớn như thế, nếu lỡ làm cho bà Trịnh yêu thích con người hầu từ nhỏ của ả thì sao đây? Nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại, ả thấy việc chưa bị lộ diện thì có chút may mắn.
Thế nên, ả khẽ giật tay áo của mẹ để ra hiệu đừng đối cứng với bà Triệu.
Bà Lý cũng hiểu được ý tứ này nên quay sang nhìn Tâm Dao, không giữ chút lễ độ nào nữa: “Thế mày đi về với tao.”
“Tại sao Tâm Dao phải về với Lý phu nhân?” Bà Triệu không giữ dáng vẻ thân thiện nữa, mà đanh mặt lại khi thấy bà Lý hằng học với Tâm Dao.
“Nó là… con gái tôi.” Bà Lý hơi chùn bước trước áp lực bà Triệu đem lại nhưng vẫn ráng gằn giọng nói ra lí do có sức thuyết phục.
“Con gái hay người hầu?” Bà Triệu dùng giọng nói u ám nhất để hỏi khiến bà Lý mím chặt môi, ánh mắt né tránh, còn có chút muốn bỏ chạy nhưng đã bị Mỹ Ngọc ghìm chặt lại.
Bà nói tiếp: “Tâm Dao qua nhà họ Triệu là do sự tự nguyện của con bé và sự chấp thuận của chúng tôi.
Hiện tại, con bé chính là con dâu tương lai nhà họ Triệu, vợ tương lai của Vĩ Thành.
Không ai được phép dẫn con bé đi khi con bé không đồng ý.”
Tâm Dao nhìn bà Triệu với đôi mắt lấp lánh, có quá nhiều cảm xúc lần đầu tiên cô được trải nghiệm khi ở nhà họ Triệu.
Cô không thể định nghĩa chúng được, nhưng trái tim cứ đập mạnh rồi thắt lại, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ họng mà không thể nuốt xuống được.
Cô không tự chủ được mà nắm lấy vạt áo khoác của bà, đồng nghĩa chấp nhận buông bỏ sự kiêng kị của bản thân, tiến gần tới bà hơn.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.
Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.
Xin cảm ơn.)
Bà Triệu cảm nhận sự dịch chuyển của vạt áo nên khẽ đưa mắt xuống nhìn.
Bất chợt thấy bàn tay nhỏ nhắn có chút chai sần do làm việc nhà quá nhiều, bà cũng hiểu được tâm tình của Tâm Dao.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, trao cho nhau thứ tình cảm hệt như tình mẫu tử.
Người đàn bà lần đầu được cưng chiều con gái.
Người con gái lần đầu nhận được sự bảo vệ từ người mẹ.
Tâm Dao được tiếp thêm sức mạnh nên đứng ra đối đầu với bà Lý: “Bà có giấy tờ nhận nuôi tôi chứ? Bà có bằng chứng đối xử với tôi như một người con chứ?”
“Mày…” Mỹ Ngọc không thể tin