“Cô ta đi đâu rồi?”
Bà Triệu cảm thấy lửa giận trong người không ngừng ngút lên.
Bà biết những cô gái này làm sao có thể chấp nhận và chịu đựng khi ở bên một người thực vật được chứ.
Thế mà trong một giây phút của ngày hôm qua, bà đã nhen nhóm một chút hi vọng khi thấy Tâm Dao đối xử cẩn thận với Vĩ Thành.
Quản gia Dương biết bà Triệu đang nghĩ gì thông qua nét mặt tức giận của bà, nên lập tức lên tiếng: “Cô Tâm Dao đang ở ngoài vườn ạ.”
“Hả?” Bà Triệu ngẩn người vài giây, đang không hiểu ý của quản gia Dương là gì, sau đó đã thấy Tâm Dao đi vào nhà cùng một bó hoa ngũ sắc trên tay.
Khuôn mặt cô rạng rỡ dưới ánh nắng khiến khung cảnh có chút làm lay động lòng người.
Tâm Dao thấy bà Triệu thì khẽ mỉm cười rồi chào hỏi: “Chào bác, chúc bác buổi sáng vui vẻ.
Bác đã dùng bữa sáng chưa ạ?”
“À, tôi chưa…” Bà Triệu ngây ngốc, không biết nên phải đối đáp gì tiếp theo.
Tình trạng của Tâm Dao dường như có chút thay đổi.
Vốn dĩ hôm qua cô chỉ như một cô gái quật cường trong sự bất lực với người nhà, kiên quyết đưa ra yêu cầu và luôn cẩn thận, nhưng giờ phút này cô hệt như một cô gái nhỏ yêu thích cuộc sống của mình.
“Tới giờ kiểm tra cho đô đốc Vĩ Thành rồi ạ.
Cháu xin phép vào phòng đô đốc.” Tâm Dao cúi chào rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng của Vĩ Thành, sau đó khuất bóng mất, để lại bà Triệu hơi mím chặt môi nhìn cô.
Bà Triệu ngơ ngác quay sang nhìn quản gia Dương với những câu hỏi không có lời giải đáp trong đầu.
Quản gia Dương khẽ tằng hắng giọng rồi tường thuật lại: “Cô Tâm Dao dậy từ rất sớm, phụ giúp mọi người chuẩn bị bữa sáng, sửa soạn cho bản thân xong xuôi.
Cô ấy hỏi tôi có thể ra vườn để lấy vài nhánh hoa đặt trong phòng cậu chủ được không.
Tôi đã đồng ý.”
“Ra là vậy.” Bà Triệu thoáng gật đầu, muốn bước tới phòng con trai mình nhưng sau đó bị ông Triệu đi từ trên lầu xuống cùng Triệu lão gia ngăn cản.
“Đi ăn sáng trước đã.” Triệu lão gia ra lệnh.
Cả nhà ba người ngồi vào bàn ăn, nhìn những mỹ thực nhẹ nhàng mà bất giác không biết có nên động đũa hay không.
Họ đều biết những thứ này đều do Tâm Dao chuẩn bị nên chần chừ vài giây.
Triệu lão gia đi đầu, húp một muỗng cháo.
Hương thơm lan toả, vị đậm đà nhưng không quá mặn, dịu nhẹ đọng nơi đầu lưỡi.
Ông khẽ nhắm mắt lại, thứ này rất hợp khẩu vị của ông: “Con bé này có vẻ bỏ ra không ít công sức.”
Bà Triệu không phản bác, cẩn thận gắp một ít salad trộn bỏ vào miệng.
Ông Triệu ngược lại tập trung vào dĩa cá hồi trước mặt.
Tâm Dao dựa theo từng sở thích của mỗi người mà chuẩn bị kỹ càng.
Cô chăm sóc người bệnh nên tâm niệm sẽ chăm sóc luôn người nhà của người bệnh.
“Có vẻ không tồi.” Ông Triệu đã nhanh chóng xử lý phần ăn của mình.
Tối qua ông cùng cha mình đã bàn bạc trong phòng sách, quyết định sẽ để Tâm Dao ở lại và theo dõi.
Có thêm một người thật lòng ở bên chăm sóc Vĩ Thành sẽ càng tốt hơn.
Với lại ông nhìn vào đôi mắt của cô, quả thật không thấy được chút ác ý nào.
“Hừ, để xem được bao lâu đã.” Bà Triệu vẫn khá cứng đầu nên nhỏ giọng nói.
Không thể trách cứ bà, đây là tấm lòng của người mẹ khi thấy con trai mình bị tổn thương sau đó là bị phản bội.
Tâm Dao không biết ở