Tâm Dao mạnh miệng là thế nhưng cô đã đứng nhìn phía dưới của Vĩ Thành trong vòng mười phút, nên không hề để ý được chân mày anh đang hơi giật nhẹ.
Dù là người thực vật, anh còn cảm thấy ngột ngạt và ngứa ngáy, rồi thầm hỏi tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì xảy ra.
Khi Tâm Dao chuẩn bị sẵn tâm lý và đã giơ tay hướng về phía quần của Vĩ Thanh, cánh cửa phòng đột ngột mở ra khiến động tác của cô có phần cứng ngắc và kì quặc.
Bà Triệu bước vào nhưng cũng phải dừng lại và dùng ánh mắt nghi hoặc để hỏi cô: “Cô tính làm gì thế?”
Tâm Dao nhìn thấy vị cứu tinh mà lắp bắp: “Bác gái, cháu vừa lau người trên cho đô đốc, nhưng, nhưng còn bên dưới…”
Bà Triệu ngẩn người khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Tâm Dao.
Bà chợt cảm thấy buồn cười nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm khắc và cao quý của một quý bà: “Được rồi, phần đó để tôi lo.
Cô về phòng đi.”
“Vâng.” Tâm Dao làm sao bỏ qua được cơ hội tốt này nên lập tức đồng ý: “Để cháu đi thay nước mới cho bác.”
Bà Triệu bắt đầu sắn tay áo lên, vẫn âm thầm kiểm tra thân người phía trên của Vĩ Thành khi Tâm Dao bưng chậu nước vào nhà tắm.
Không nghĩ tới cô lại có thể làm mọi thứ cẩn thận, gọn gàng và sạch sẽ như thế.
Nhưng sực nhớ ra tin đồn về cô trong quá trình ở gia đình họ Lý kia, bà cũng ngầm hiểu những điều này cô được đúc kết từ đâu.
Tâm Dao bưng chậu nước mới cho bà Triệu rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Cả hai đều rơi vào suy tư riêng của mình, mà không để ý rằng Vĩ Thành là người hồi hộp nhất từ nãy giờ mới từ từ thả lỏng tinh thần.
Anh thầm cảm ơn mẹ anh đã vào kịp lúc trước khi anh mất đi sự trong sạch đã gìn giữ từ lâu, cũng thầm cảm ơn cô đã chần chừ.
Tâm Dao bước về phòng mình mà không có sự ngăn cản của ai.
Cánh cửa đóng lại, cũng là lúc cả người cô được thả lỏng.
Đưa tay chạm vào gương mặt có hơi nóng của mình, cô thật muốn đập đầu vào gối khi có ý định tụt quần một người đàn ông không hề quen biết.
Cô thở hắt ra một hơi, sau đó quyết định tập thể dục để giãn gân cốt.
Không biết trải qua bao lâu, Tâm Dao mới bước vào nhà tắm để làm dịu cơ thể.
Cô thoải mái bước ra, thay cho mình một bộ quần áo dễ vận động nhưng vẫn là kiểu tay dài che kín người.
Điện thoại chợt rung lên khiến cô chú ý đến khung giờ sinh hoạt thường ngày, nên lập tức rời khỏi phòng.
Triệu lão gia chống gậy đi phía sau lưng của ông Triệu, còn không ngừng lẩm bẩm: “Công việc bận đến thế sao?”
Ông Triệu vẫn khoác trên người bộ quân phục với quân hàm đại tướng, có chút khó xử nhưng vẫn không muốn khiến Triệu lão gia phải buồn: “Ba cũng hiểu mà.
Thật sự không thể chậm trễ.”
Triệu lão gia thở dài một hơi.
Ông làm sao không biết việc quân đội cấp bách cỡ nào chứ.
Dù ông đã nghỉ hưu, nhưng khi có việc cần đến ông trợ giúp hay đưa ra lời khuyên thì ông đều phải có mặt.
Chỉ là con trai ông vừa mới được về phép tối hôm qua, nay đã phải lần nữa lên đường.
“Có phải liên quan đến chuyện của Vĩ Thành không?” Triệu lão gia nhỏ giọng hỏi nhưng vẫn toát ra