Đàn chim dần rời tổ, khẽ vẫy cánh để hưởng thụ làn sương sớm.
Chúng bắt đầu bay xung quanh để tìm kiếm thức ăn, mang theo làn gió dịu nhẹ đón chào ngày mới tươi tắn, xong không hiểu vì sao lại đậu lên thành cửa sổ căn phòng theo dõi đặc biệt của bệnh viện Hoài Đức.
Nó khẽ rỉa cánh, rồi nghiêng đầu nhìn cô gái có nước da trắng toả sáng dưới ánh nắng len lỏi từ đâu xuất hiện.
Cô cứ nằm đó bất động, hơi thở đều đều như một công nương đang say giấc.
Chỉ tới khi nhìn thấy những miếng băng quấn kĩ càng khắp người, họ mới nhận ra có gì đó không đúng.
Chú chim vỗ cánh, đáp xuống mặt bàn kế bên cạnh giường, cứ dùng miệng kêu chíp chíp, lâu lâu lại gõ lên mặt bàn.
Dường như chút tiếng động từ thiên nhiên ưu ái đã khiến hàng lông mi của cô gái khẽ run lên.
Cô hé mở đôi mi một cách khó nhọc, sau đó là từng cơn hít thở sâu.
Tâm Dao nhìn trần nhà trắng, đầu óc vẫn còn khá mờ mịt.
Cô đang ở đâu? Đã có chuyện gì xảy ra?
Định đưa tay lên xoa trán, những cơn đau nhức chạy dọc khắp người, còn kèm thêm cả cảm giác đầu như bị ai đó bổ búa vào khiến Tâm Dao không tự chủ được mà ngừng lại mọi hành động.
Nhưng nhờ nó, cô mới có thể hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra.
Cô bị bà Lý bắt đi, nhốt vào phòng gác mái và dùng roi đánh cho hả giận.
Khi ấy, có người nào đó đã xuất hiện, hình như họ cứu cô ra ngoài.
Khi Tâm Dao không biết nên làm gì tiếp theo, cánh cửa phòng mở ra cũng đem theo sự thở phào của cô.
Thu hết hình ảnh người vừa đi vào, trái tim cô dần đập loạn, miệng khẽ mấp máy với chất giọng khàn khàn: “Vĩ Thành.”
Vĩ Thành túc trực ở bệnh viện một ngày một đêm trong khoảng thời gian Tâm Dao ngất xỉu.
Có lo lắng nhưng Hoài Khang liền an ủi rằng do cô kiệt sức quá mức nên giống như chiếc máy cần được nghỉ dưỡng dài hạn để hấp thụ lại năng lượng vậy.
Đến lúc này, anh mới chịu dừng lại việc yêu cầu bạn mình cách năm phút sẽ thăm khám cho cô.
Hôm nay, Vĩ Thành vẫn canh chừng bên giường Tâm Dao, nhưng điện thoại reo lên báo cáo tình hình sau khi Thiên Tuấn cho người điều tra công ty của nhà họ Lý.
Không tìm hiểu thì thôi, nhưng đi vào sâu thì lại thấy các số liệu công ty vô cùng ảo diệu, dường như không thu được nguồn vốn từ việc bán hàng nào, thế mà vẫn có tiền để duy trì và đầu tư nhiều thứ khác.
Theo sự phân tích, nó vốn dĩ phải bị phá sản từ lâu rồi mới đúng.
“Cứ tiếp tục điều tra.
Gửi bản báo cáo đến nhà tôi.” Vĩ Thành không muốn làm ồn đến Tâm Dao nên ra ngoài nghe điện thoại, cũng có cảm giác chuyện này không đơn giản như Thiên Tuấn nghĩ.
Sau khi cúp máy, Vĩ Thành rơi vào trầm tư, rồi cất điện thoại vào túi, sau đó đẩy xe vào phòng.
Ngay lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ đầy quen thuộc được thốt ra, chạm nhẹ vào tâm can của anh.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng: “Tâm Dao.”
Đợi sau khi Hoài Khang kiểm tra tổng quát cho Tâm Dao lần thứ mười trong ngày, anh ta mới nở nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ, sau đó gửi cho cô một câu: “Cảm ơn vì đã tỉnh lại.
Tôi không làm phiền hai người hâm nóng tình cảm hen.”
Tâm Dao nghe thấy thế thì hơi sững ra.
Chẳng phải bình thường bác sĩ sẽ bảo chúc mừng bệnh nhân đã tỉnh dậy sao? Tại sao cô lại nhận được lời cảm ơn chứ? Thế là cô quay sang hỏi Vĩ thành: “Bác sĩ Dự nói thế là sao vậy?”
“Cậu ấy học nhiêu quá hoá điên đấy.
Em đừng quan tâm.” Vĩ Thành đưa đại một lí do, chứ không muốn chuyện mình cách năm phút gọi Hoài Khang tới đây sẽ bị Tâm Dao hay biết, rồi xem anh